
vậy thì những
lời uy hiếp này của anh ta cũng có thể thành sự thật.
Lần gặp
gỡ tiếp theo, Mục Dã Tình Xuyên vì cô mà bị thương.
Hạ
Nặc Kỳ bước vào phòng bệnh, đứng cạnh anh, cô chân thành mỉm cười: “Tôi nghĩ là
anh có thể bị đói, anh bị thương như vậy cũng là do tôi, nên tôi chuẩn bị đồ ăn
sang cho anh.” Cô vừa cười vừa giơ hộp cơm lên, cặp lông mày của cô như cũng
đầy thích thú, rướn hẳn lên trên.
“
Không cần!” Mục Dã Tình Xuyên nhăn mặt từ chối, nhưng một tràng tiếng “ùng ục”
bỗng vang lên trong phòng bệnh.
“Ồ,
xem ra, bụng của anh chân thật hơn cái miệng của anh rất nhiều” Hạ Nặc Kỳ mỉm
cười, đẩy hộp cơm trong tay về phía anh, “Mau ăn đi, canh xương lợn vừa ngon
vừa đẹp mắt! Ngoài gia vị ra, tôi không cho thêm chất độc nào khác đâu.”
Cô
mở hộp cơm cho anh, dùng mùi thơm của thức ăn để khiêu khích anh chàng đang cố
nuốt nước bọt.
Một
giây, hai giây, ba giây…
Cuối
cùng, Mục Dã Tình Xuyên không chịu nổi nữa bê hộp cơm lên ăn lấy ăn để, nuốt
xong ngụm canh cuối cùng, anh thỏa mãn liếm chút nước canh còn đọng trên môi,
“Cô dùng cái gì để nấu canh này vậy? Mùi vị…thực sự đặc biệt.”
“Anh
nói canh xương lợn này à?”, Hạ Nặc Kỳ mỉm cười,trông cô đẹp như đóa cúc trắng
nhỏ xinh nở giữa ruộng đồng làm lay động lòng người.
“Đó
là lúc bà ngoại tôi lấy ông ngoại, đã dùng những nguyên liệu quý giá nhất trên
thế giới kết hợp với xương của con lợn đực to béo nhất, rồi kỳ công nấu thành
cao, sau đó còn hầm trong bảy ngày bảy đêm.”
“Bà
ngoại của cô?” Mục Dã Tình Xuyên trợn tròn mắt, “Thế chẳng phải đã nửa thế kỉ
rồi sao?”
“Đúng
thế.” Hạ Nặc Kỳ gật đầu, cố nhịn cười, “Lúc đó, ông ngoại không nỡ ăn hết, nói
là muốn cho con cháu cùng được thưởng thức. Sau đó, cứ truyền từ đời này qua
đời khác.”
“Vậy…canh
để lâu như vậy, không bị ngộ độc sao?”
“Thời
gian lâu như vậy rồi sao lại không bị ngộ độc được? Thực ra thì có một đám rêu
mốc màu xanh xanh ở trên, nhưng đã bị tôi dùng thìa múc đi rồi…”
Lưng
của Mục Dã Tình Xuyên cứng đơ dựng đứng hẳn lên: “Vậy…canh này…còn uống được không?”
“Đương
nhiên là uống được, mà uống canh này còn có tác dụng rất tốt trong việc trị
liệu cái chân bị thương này.”
Nhìn
đường nét khuôn mặt thanh tú của anh ta từ trắng chuyển sang tái nhợt, rồi sau
đó lúc tím tái, lúc đen sạm, Hạ Nặc Kỳ suýt nữa thì phì cười. Lần này mọi hận
thù cũ mới đều trả được rồi!
Sau đó,
anh ngang ngược bảo cô làm bạn gái của anh.
“Vậy…”
Mục Dã Tình Xuyên liếc nhìn cô, trên miệng nở một nụ cười, “Cô có muốn làm bạn
gái tôi không?”
“Cái
gì? Bạn gái sao?” Hạ Nặc Kỳ há hốc miệng không dám tin. Là ai với ai chứ, mọi
chuyện xảy ra thật là đột ngột. Thậm chí đến tên cô hắn ta còn chưa biết, lại
còn ngông cuồng muốn cô làm bạn gái hắn! Cô không nghe nhầm chứ?
Hạ
Nặc Kỳ bất ngờ đến mức há hốc mồm, ngay sau đó lại cảm thấy rất giận dữ: “Trò
đùa của anh ở trong phòng học vẫn chưa chấm dứt sao? Không phải anh lại muốn
phá hoại quan hệ của tôi và Lam Tịnh Vũ chứ? Anh đạt được mục đích của mình rồi
đấy! Tại sao anh lại muốn tôi làm bạn gái anh chứ? Trêu đùa tôi anh thấy rất
vui sao? Tôi chỉ là sơ ý hại anh nằm viện mà thôi, tôi đã xin lỗi rồi, lại còn
nấu canh cho anh bồi bổ, rốt cuộc anh muốn tôi phải làm thế nào?”
Mục
Dã Tình Xuyên có vẻ bị tổn thương, anh lặng lẽ nhìn cô, đột nhiên chau mày, nói
giọng bực tức “Đúng vậy, tôi thấy trêu đùa cô rất vui! Cô có biết không, từ
trước đến nay chưa từng có người con gái nào dám trước mặt tôi mà coi tôi không
ra gì, càng chưa từng có người nào như cô, đứng trước mặt tôi nói về sự quan
tâm của mình dành cho Lam Tịnh Vũ. Khiến một đứa con gái thích cậu ta chuyển
sang thích tôi, đối với tôi là một thách thức cần phải vượt qua, điều đó rất
thú vị.”
“Thách
thức sao?” Hạ Nặc Kỳ nhìn anh ta như nhìn một người bị điên.
“Không
sai! Mục tiêu cuộc đời tôi là đi thách thức người khác, tham gia kịch cũng là
vì thế, trở thành một vận động viên đua xe cũng là vì thế, những mạch máu trong
người tôi tồn tại cũng là vì sự thách thức cả.”
Hạ
Nặc Kỳ bỗng thấy mình thật ngốc nghếch.
Cuối
cùng anh nói với Hạ Nặc Kỳ rằng, anh thật lòng yêu cô…
Mục
Dã Tình Xuyên hít một hơi thật sâu, mỉm cười quay ra nhìn Hạ Nặc Kỳ, ánh mắt
anh ngây thơ như một đứa trẻ.
Anh
nhìn cô trìu mến, giọng nói trầm bổng lúc ẩn lúc hiện nhưng động lòng người:
“Trước tiên em làm bạn gái của anh đã nhé? Sau đó, đợi anh tốt nghiệp chúng ta
sẽ đính hôn. Anh không phải là để khiêu chiến, mà là vì anh thích em, thực sự
rất thích em, vậy có được không?”
Trong
lúc anh nói, như có một hương thơm nhè nhẹ chuyển động trong khoảng không gian
giữa cô và anh.
Hạ
Nặc Kỳ sửng sốt nhìn anh, rất lâu sau, cô mới nhẹ nhàng lắc đầu, đôi môi nhợt
nhạt của cô nói: “Xin lỗi, nếu như không có Lam Tịnh Vũ, có lẽ em sẽ đồng ý,
nhưng bây giờ, em chỉ nghĩ đến anh ấy, trong trái tim em, tràn ngập hình d