
buồn nôn kia. Cô cố gắng tập trung chú ý ghi nhớ đoạn đường bọn
họ đi, là đường lên tầng ba, ở cửa cầu thang thì rẽ phải, hình như đi qua ba
chiếc cửa, sau đó Mẫn Kỳ ôm Chúc Tiểu Tiểu bước vào trong một căn phòng. Căn
phòng không lớn, có một gian phòng ngủ, một gian phòng khách, Chúc Tiểu Tiểu
được đặt lên chiếc giường bên trong phòng ngủ.
Khi Mẫn Kỳ khom lưng đặt cô xuống, nhân lúc cơ thể
đang che chắn ánh nhìn của tên lưu manh kia, nhét mấy viên thuốc vào trong
miệng Chúc Tiểu Tiểu. Chúc Tiểu Tiểu ư ư mấy tiếng muốn vùng vẫy, nhưng cảm
thấy viên thuốc kia đã tan ra trong họng rồi, rất đắng, rất khó chịu.
Gã lưu manh vươn người đến: "Làm sao vậy, em gái
nhỏ sợ hãi rồi? Vừa hay, để anh đây ở với em, chuyện này anh sở trường
nhất". Trong lúc nói, bàn tay thối tha của hắn ta lại sờ lên đùi Chúc Tiểu
Tiểu.
Mẫn Kỳ kéo cánh tay tên lưu manh lôi hắn ta ra khỏi
phòng: "Hay là đến ở cùng tao đi, tao rất cần có mày đó".
"Cút, ông đây không để ý đến mày."
Hai gã lại đấu khẩu rời đi, cửa căn phòng bị đóng sập
lại. Chúc Tiểu Tiểu vẫn chưa hết kinh hãi, không biết thứ Mẫn Kỳ nhét vào miệng
của mình kia là thuốc gì, chắc không phải thứ đồ hạ lưu gì chứ? Trong lòng cô
sợ hãi, cảm giác tiếp xúc buồn nôn gã lưu manh kia lưu lại trên người cô vẫn
còn chưa tan hết, toàn thân mệt mỏi, khó chịu vô cùng.
Cô ngẫm nghĩ một lát rồi thật sự lật người bò đến bên
cạnh giường nôn khan, nôn cả một lúc lâu, nhưng chẳng ra được cái gì cả, cuối
cùng thì khó chịu thở dốc. Vào lúc này Chúc Tiểu Tiểu phát hiện, cô có thể cử
động được rồi. Cô thử ngồi dậy, tuy thân thể không có sức, nhưng cô thực sự có
thể cử động rồi.
Tiểu Tiểu vui mừng quá mức, lại thử lắc lắc chân, duỗi
duỗi cánh tay, xác định hai chân đã có thể đứng vững, liền chầm chậm di chuyển
đến chỗ sau cửa, áp sát người lén nghe động tĩnh, bên ngoài không có âm thanh
gì. Chúc Tiểu Tiểu không chịu ngồi yên chờ chết, cô quan sát nhìn khắp căn
phòng một lượt, muốn tìm vũ khí phòng thân trước, sau đó tìm cơ hội chạy ra
ngoài.
Trong căn phòng bày biện rất đơn giản, chỉ có một
chiếc giường, một chiếc bàn, trên giường có chăn, mà trên bàn thì lại trống
không, chẳng còn bất kỳ thứ đồ vật nào khác. Chúc Tiểu Tiểu không bỏ cuộc, đến
chỗ chiếc bàn kéo các ngăn kéo ra, nhìn thấy một chiếc máy đánh chữ nhỏ đã rỉ
sét, bên trong cũng không có đinh. Rồi còn có một chiếc bút máy, cũng là thứ cũ
hỏng, sớm đã không còn mực, ngòi bút khô sắc. Chúc Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ, gài
chiếc bút máy lên người, còn chưa kịp suy tính bước tiếp theo, bên ngoài đã
truyền đến tiếng bước chân.
Chúc Tiểu Tiểu nhanh như bay nằm lại lên trên giường,
vừa mới nằm xuống, cửa phòng liền mở ra. Là tên lưu manh kia, hắn chỉ có một
mình, trưng ra bộ mặt nhăn nhở khiến người ta buồn nôn đi vào trong, quay người
đóng cửa phòng lại.
Hắn vừa đi đến vừa cởi quần áo trên người vứt sang
bên, nói với Chúc Tiểu Tiểu: "Anh hỏi qua rồi, em không phải là người
không thể đụng được vào, chị Nam chỉ cần em sống là được. Bây giờ cũng không có
ai chẳng biết tốt xấu đến làm phiền nữa, anh đây tới giúp em nếm thử mùi vị
ngất ngây sung sướng. Canh giữ lâu ở chỗ khốn nạn này, không phải quỷ thì là
yêu, anh cũng sắp khô héo rồi, khó khăn lắm mới có được một cô gái để tưới mát
một chút…”.
Hắn ta còn chưa nói xong, người đã đến bên cạnh giường
rồi, duỗi tay ra hướng về phía ngực của Chúc Tiểu Tiểu sờ soạng. Chúc Tiểu Tiểu
làm sao chịu đựng được, lúc trước một chút sức lực cũng không có, để hắn ta
được thể, bây giờ cô có sức lực rồi, cứ coi như liều chết cũng không chịu bị sỉ
nhục như thế.
Cô co chân lên đạp mạnh vào háng của gã lưu manh, cú
này đã dùng toàn bộ sức lực, cứ coi như bây giờ cô còn chưa khôi phục hoàn
toàn, nhưng lực đạo của một chân cũng thừa đủ hung mãnh rồi.
Gã lưu manh kia kêu lên thảm thiết, ôm lấy phần thân
dưới co rúm lại như con tôm dài cả mét. Chúc Tiểu Tiểu lại đá thêm một đá nữa
vào mặt để hắn đổ xuống đất ngậm miệng lại. Gã này hét lớn tiếng như thế chắc sẽ
dẫn những người khác đến, thời gian không thể trì hoãn, chạy trốn giữ mạng là
quan trọng. Chúc Tiểu Tiểu nhanh chóng vùng dậy, kéo cửa phòng chạy ra bên
ngoài.
Trong phòng khách không có người, Chúc Tiểu Tiểu cả
đoạn đường chạy ra, dựa vào ấn tượng của mình rẽ về phía bên trái chạy tới cầu
thang. Quả nhiên bên ngoài có kẻ bị tiếng kêu thảm thiết dẫn đến, vừa hay nhìn
thấy Chúc Tiểu Tiểu chạy trốn, vội vàng lớn tiếng hô hoán gọi người đuổi bắt.
Trong căn phòng đầu tiên ở cửa cầu thang có một tên đi
ra, vừa hay chặn ngay trước mặt Chúc Tiểu Tiểu. Chúc Tiểu Tiểu giơ chiếc bút
máy hỏng ra, tên chắn đường kia cũng duỗi tay tóm lấy cánh tay của cô, có ý đồ
muốn ngăn cô lại.
Chúc Tiểu Tiểu lùi lại một bước, nghiêng người tránh
đi, lật tay nắm chặt lấy chiếc bút máy, cổ tay khẽ vặn, đầu bút nhẹ nhàng xoay,
"vụt vụt" hai tiếng dùng lực đâm vào mu bàn tay và cánh tay của đối
phương.
Đối phương không chuẩn bị trước, hoàn toàn chẳng ngờ
cô gái dáng vẻ yếu đuối thế này lại có bản lĩnh như vậy. Lần này mu bàn tay v