
Ninh rốt cuộc cũng
đã trở về, A Nan cũng thở phào nhẹ nhõm.
A Nan hào hứng chạy ra, bởi vì quá vui mừng, đã quên mắt giữ
vững dáng vẻ dè dặt Vương phi nên có, khiến một đám ma ma nha hoàn đuổi sau
lưng nàng đến khổ cực.
Xa xa, A Nan liền nhìn thấy Sở Bá Ninh đi vào cửa.
Chiến tranh cho tới bây giờ đều là tàn nhẫn, Sở Bá Ninh trải
qua hơn mười ngày chiến tranh này, vẻmặt nghiêm túc có thêm sát ý lạnh lùng,
toàn thân lắng động một loại tà khí khó tả, so với trước kia càng khiến cho người
ta khó có thể nhìn thẳng.
A Nan chạy đến trước mặt Sở Bá Ninh thì đãthở hổn hển, nhưng
đôi mắt sáng long lánh nhìn hắn.
Hình tượng Sở Bá Ninh lúc này thật sự là đã phá vỡ bộ dáng gọn
gàng sạch sẽ của quá khứ, tóc hơi rối, không hề được chải cẩn thận tỉ mỉ như
trước, có mấy túm tóc đen từ trên rủxuống, thêm mấy phần dáng vẻ hào sảng mỹ cảm,
mà trên người hắn còn mặc áo giáp màu đen, bởi vì bên ngoài sương giá nên trên
áo giáp có màu trắng âm lãnh của sương trắng, ở giữa phát ra tiếng vang “ răng
rắc”. Khiến cho A Nan sợ hết hồn vía chính là trên áo giáp của hắn có chút vết
máu, A Nan trong lòng vô cùng lo sợ đó là máu của hắn, chỉ thấy sắc mặt hắn chỉ
mệt mỏi một chút, cũng không có vẻ bị thương, lúc này mới an tâm.
Sở Bá Ninh chạy nhanh tới chỗ tiểu thê tử, hơn mười ngày không
thấy, quả thật có chút nhớ nhung, vốn muốn ôm nàng vào trong ngực, lại thấy áo
giáp trên người mình có một tầng sương lạnh, không muốn nàng bị đông lạnh, chỉ
dùng tay đỡ eo của nàng.
“Vương, Vương gia, ngài về rồi….” Bởi vì nhìn hắn thấy thật
vui mừng, A Nan nhất thời không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể dùng cặp mắt
tham lam mà quan sát hắn, xác nhận đích thực hắn đã hoàn hảo vô khuyết.
Sở Bá Ninh không trả lời, chỉ là hơi nhíu mày, không hài
lòng nói: “Sao ra ngoài lại không mặc thêm y phục?” Nói xong, đôi tay ôm chặt
eo nàng đánh giá, chân mày nhíu chặt hơn.
“Gầy quá……”
A Nan nghe vậy quýnh lên, rất muốn nói Vương gia đôi tay
ngài là sao đây? Hơn nữa chung quanh còn có rất nhiều người làm đấy.
Bọn hạ nhân: =__=! Vương phi yên tâm đi, chúng tôi thật
không nhìn thấy gì cả……
Sở Bá Ninh cầm tay A Nan đi về phòng ngủ của bọn họ, có chút
trách cứ nói: “Biên thành không so được với kinh thành, ngày đông trời rất lạnh,
ngươi cũng không thể tùy hứng như thế….”
A Nan ngoan ngoãn nghe thanh âm khàn khàn trách cứ của nam
nhân, trong lòng vừa ngọt ngào lại bận tâm. Thanh âm xưa nay của hắn bình thường
vẫn là trầm ấm, chỉ có thời điểm đặc biệt mới có thể mang theo thanh âm khàn
khàn. Thanh âm lúc này nàng nghe thấy, rõ ràng là do đã lâu không được nghỉ
ngơi tạo thành mệt mỏi, làm sao mà nàng không đau long, không bận tâm được.
Bất tri bất giác, nam nhân này đã mọc rễ nảy mầm trong lòng
nàng, mỗi lần nhớ tới, khiến nàng vừa ngọt ngào vừa bận tâm.
Trở lại chính phòng, A Nan lập tức phân phó người đi chuẩn bị
nước tắm, muốn tự mình cởi tỏa giáp cho
“Cẩn thận một chút, vật này rất nặng.”
Sở Bá Ninh cởi áo giáp nặng trĩu xuống vứt một bên, lộ ra
bên trong có áo bông trường bào có chút bẩn.
“Vương gia, chiến tranh như thế nào? Những người Bắc Việt
kia lui binh rồi hả?” A Nan hỏi.
“Tạm thời lui, nhưng mà bọn hắn đóng quân cách thành khoảng
mười dặm, có lẽ sẽ trở lại bất cứ lúc nào.”
A Nan vừa nghe xong, mặt khổ sở, trong lòng có chút nguyền rủa
ông trời, nếu cam lòng để cho nàng xuyên qua, vì sao không để cho nàng sống
trong niên đại hòa bình, làm cho mấy ngoại địch luôn nhìn chằm chằm khối bảo địa
Trung Nguyên này? Ông trời quả nhiên không chăm sóc nữ chính là nàng mà….
Sở Bá Ninh vuốt ve mặt của nàng, nhẹ nhàng trấn an nói: “Đừng
lo lắng, sẽ có lúc kết thúc.”
A Nan mấp máy môi, mắt nhìn chằm chằm vết máu trên áo giáp bỏ
trên bàn, nàng hiện tại biết máu này không phải của hắn rồi, nhưng mặc kệ là kẻ
địch hay đồng bào, cũng khiến nàng bân tâm.
“Chàng…… Chàng phải bảo trọng thân thể.” Nàng nhỏ giọng nói.
Sở Bá Ninh ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu dịu dàng hôn lên
môi của nàng, nói một tiếng được.
Nước tắm rất nhanh liền được đưa tới, A Nan chuẩn bị xong y
phục sạch sẽ cho Sở Bá Ninh cầm vào phòng bên, lại thấy Sở Bá NInh cởi quần áo
trước mặt nàng, trực tiếp nhảy vào thùng nước tắm. A Nan nhìn thấy thân thể
tráng kiện trần trụi nửa người trên của nam nhân thì nhịn không được quay lưng
lại mặt đỏ tới mang tai. Thành thân đã nửa năm, nàng chưa từng nhìn hắn lõa thể
vào ban ngày, nhất thời nhìn thấy, dĩ nhiên là bị giật mình.
A Nan vốn định để quần áo xuống rồi đi, ai ngờ Sở Bá Ninh
không so đo gì, trực tiếp lên tiếng kêu A Nan giúp hắn chà lưng.
Công việc chà lưng cho đàn ông A Nan sống tới kiếp này vẫn
là lần đầu tiên làm, cầm trong tay khăn lông nhất thời ngây ngốc đứng ở nơi đó
không biết làm như thế nào cho đúng.
Sở Bá Ninh trong thùng tắm, quay đầu nhìn nàng. Hơi nước
đãlàm ướt trán hắn, từng giọt nước trong suốt từ trên khuôn mặt của nam nhân chảy
xuống, từ từ chảy xuống ở trên khuôn ngực trần trụi rắn chắc, không khí nóng
khiến cho đôi mắt đen kia trở nên ôn hòa….Sương mù tràn ngập