
ùa đông không có rau cải ăn”. Mà Đồng Thành là
biên cương cực bắc, mùa đông lạnh không chỉ một chút so với kinh thành, các loại
thực vật trồng không sống, mà bách tính cũng là một phần không trồng loại cây
nông nghiệp.
A Nan chống cằm suy nghĩ một chút, “Nếu không thì chúng ta tự
mình trồng. Ở trong sân sau có một mảnh đất có thể trồng vài loại rau.” A Nan
sau khi nói xong liền nở nụcười, mình vì khẩu phần của hai con tiểu hồ ly mà giữa
mùa đông đi trồng rau, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy buồn cười. Nói ra còn
không biết chọc cười người ta như thế nào đâu, đây không phải là tự mình hủy
danh tiếng mình sao?!
Ai ngờ hai mắt bạn Như Thúy sáng lên, vẻ mặt tràn đầy sùng
bái nhìn A Nan
“Sao người lại thông minh như vậy?!”, vui mừng bừng bừng
nói: “Tiểu thư, chủ ý này tốt, chúng ta chỉ cần giữ vững nhiệt độ bình thường,
nên trồng là sống được. À, nô tỳ nhớ lúc dọn dẹp hành lý, hình như có mang theo
một bọc hạt giống rau, nô tỳ đi tìm một chút….”
Mấy ngày nay, hai con tiểu hồ ly đều là Như Thúy chăm sóc,
Như Thúy đã chăm sóc nên dĩ nhiên có tình cảm, có lúc thậm chí cảm thấy mình có
thể không cần ăn uống, tuyệt đối không thể để hai con tiểu hồ ly bỏ khẩu phần.
Hai con tiểu hồ ly bị hai nàng dưỡng thành hồ ly ngồi không, ở nơi này giữa mùa
đông, rất nhiều người đột nhiên biết Túc Vương phi nuôi hai con tiểu hồ ly khẩu
phần lương thực so với người còn đắt hơn nhiều lần.
Như Lam dưới áp lực lớn như thế, đành than thầm, cũng chỉ có
hai nàng mới có thể nuôi ra hồ ly thức ăn còn đắt hơn cả người.
A Nan tuyệt không cảm thấy vinh hạnh khi bị nha đầu ngốc này
sung bái như thế rối rắm nhìn nha hoàn hưng trí đi tìm hạt giống, yên lặng
nghiêng đầu phỉ nhổ: nàng mới không có như vậy đâu, đều là nha đầu ngốc của
mình quyết định.
Vì vậy, trong phủ tạm thời của Túc Vương trong Đồng Thành, tất
cả gã sai vặt cùng người làm đều vận động, đem mảnh đất trong sân đổi thành ô đất
vuông vắn, vởi vì Vương phi của bọn họ muốn trồng rau.
Như Thúy ở cùng A Nan hăng hái bừng bừng làm nông phụ tạm thời,
cuộc sống gia đình tạm ổn thì bên ngoài chiến tranh càng thảm thiết.
Mà A Nan một bên làm ruộng, một bên quan sát chiến tranh thì
Hà phu nhân nghe đâu đó được tin tức khiến cho người ta cười sặc sụa.
Phần tử cuồng nhiệt chiến tranh Triệu Kỳ Hoa rốt cuộc cũng bắt
được cơ hội thừa dịp không có người chú ý, mặc vào y phục binh lính Đại Sở. Thật
may một tâm phúc của Triệu tướng quân phát hiện Triệu Kỳ Hoa, kịp thời đem Triệu
Kỳ Hoa mang đi, không thể để cho người biết có nữ nhân chạy lên thành. Vì chuyện
này, Triệu tướng quân nổi trận lôi đình, thế nên trực tiếp sai ngươi đem khuê nữ
bảo bối trói lại nhốt vào nhà tù quân doanh.
Cử chỉ này của Triệu tướng quân khiến Hà phu nhân rối rắm,
không có cách giải, A Nan cũng vô cùng kinh ngạc Triệu tướng quân cưng chiều
con gái như vậy thế nhưng ở nơi ngày đông rét buốt này nhốt con gái mình vào
trong tù, chẳng lẽ Triệu tướng quân rốt cuộc cũng cảm thấy phương pháp dạy con
gái mình không đúng.
Chuyện này A Nan nghe sơ được thì nghĩ trong lòng thay vị
Triệu tướng quân đau đầu, nuôi con gái ra sao, hắn kiếp trước làm bao nhiêu điều
ác, kiếp này mới có thể có được cô gái như vậy. Ai ngờ, qua hai ngày, A Nan
nghe được một tin mới, hận không thể trực tiếp có bão tố quét qua phòng giam
đem Triệu Kỳ Hoa đẩy ra ngoài ngược đãi hơn trăm ngàn lần.
Nguyên nhân là, Vương gia nhà nàng vì cứu Triệu Kỳ Hoa to
gan lớn mật chạy đến trên cổng thành bị ám tiễn bắn bị thương rồi!
A Nan nghe tin tức này thì chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng,
quên luôn cả phản ứng. Đợi nha hoàn cẩn thận từng li từng tí đánh thức thần trí
nàng thì trong lòng một mảnh lạnh lẽo, rõ ràng bên trong phòng bếp sưởi đang hoạt
động hết sức, nhưng làm cho nàng cảm thấy rét lạnh thấu xương hơn cả rét đậm
tháng chạp, tứ chi cứng ngắc, đã quên mất
“Lâm hiệu úy, Vương gia thế nào….” A Nan máy móc vô thức hỏi,
chỉ cảm thấy cổ họng khô lại rất khó chịu. Nếu không phải sau lưng có nha hoàn
đỡ, nàng nghĩ mình có thể ngã té xuống đất.
Lâm hiệu úy này trở lại báo cáo tin tức thấy bộ dạngA Nan
không được ổn, vội vàng nói: “Vương phi xin yên tâm, sáng sớm hôm nay Vương gia
đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm. Có đại phu nói Vương gia sốt cao đã hạ, người
cũng thanh tỉnh, đã không còn nguy hiểm tới tính mạng…. Ôn quân sư nói, nếu
Vương gia tỉnh lại, sẽ để cho Vương gia về nhà dưỡng thương. Vương gia sắp trở
lại rồi, quân sư sai thuộc hạ đến thông báo với ngài một tiếng để ngài chuẩn bị
cho tốt.”
A Nan nghe vậy, trong lúc nhất thời không có phản ứng, chỉ cảm
thấy một khối khí nóng trong ngực, cứng rắn ở trong cổ họng, trước đây chưa từng
có loại cảm giác nghẹn ngào chua xót như vậy, khi nàng nhận ra thì phát hiện
hai nước mắt trong suốt lã chã rơi xuống.
Nàng khóc.
Như Lam thấy bộ dáng của A Nan, trong lòng khẩn trương, vội
vàng đẩy A Nan một cái, Vương gia còn bị thương, Vương phi không thể tự mình rối
loạn được.
A Nan biết lúc này không phải là thời điểm mình nên hoảng hốt,
vội vàng lau sạch sẽ nư