
c mắt nhìn hắn.
Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn khóa lấy ánh mắt nàng, không
cho phép nàng đưa ra đáp án phủ định. A Nan không biết phải làm sao, nam nhân
này kỳ thật rất cố chấp, cứng đầu không cho phép người khác làm trái ý hắn. Nên
cảm thấy may mắn vì bình thường hắn không có nhiều ý nguyện mãnh liệt muốn thực
hiện lắm?
Cuối cùng, dưới cường thế bá đạo của hắn, A Nan gật đầu.
Tiếp theo, lại bắt đầu một vòng đau bụng sinh.
Trận đau này, A Nan đau từ sáng sớm đến chạng vạng vẫn chưa
sinh.
Nghe nói nàng sắp sinh, Hà phu nhân, Ôn Lương, Nghiêm Luật,
mọi người đều đến. Lúc này nữ chủ nhân của Vương phủ đang sinh sản, không ai
chiêu đãi bọn họ, ngoài Hà phu nhân từng sinh con có kinh nghiệm, hai đại nam
nhân chỉ có thể ngây ngốc ngoài cửa trợn mắt nhìn nhau, không biết làm gì. Đặc
biệt là nghe được tiếng kêu gào thỉnh thoảng truyền ra, hai đại nam nhân sợ tới
mức suýt nhảy dựng lên.
“Tử Tu à, việc đó… sẽ không có chuyện gì chứ?” Nghiêm Luật rất
lo lắng, bởi vì hắn nhớ tới mệnh “Khắc thê tuyệt tử” của Túc vương, thực lo lắng
sẽ “một xác hai mạng”, đếc lúc đó thật đúng là khắc thê tuyệt tử.
Ôn Lương trừng mắt nhìn hắn, “Đương nhiên không có việc gì!
Bên trong có nghĩa tử tương lai của ta, sao có thể có chuyện gì?”
“Nghĩa tử?” Nghiêm Luật kinh ngạc nhìn hắn.
“Vương gia đa đồng ý với ta, nếu Vương phi sinh là tiểu thế
tử, sẽ để hắn nhận ta làm nghĩa phụ, về sao ta sẽ không sợ già không ai chăm
sóc, không người lo ma chay!”
Nghiêm Luật phá lên cười: “Ngươi nghĩ cũng thật xa. Nếu là
sinh tiểu quận chúa thì sao?”
“vậy thì tiếp tục sinh!” Ôn Lương nói như đinh đóng cột.
“……”
“Bất quá nếu như sinh tiểu quận chúa giống Vương gia, A Luật,
chúng ta có thể sẽ phải vất vả chút, kiếm nhiều tiền cho tiểu quận chúa thêm
trang sức, sau này mới có thể gả nàng ra ngoài.”
Nghiêm Luật nghe lời Ôn Lương nghĩ đến tiểu bánh bao nữ mang
“nhãn hiệu” Vương gia, vì thế thực bi thương phụ họa lời Ôn Lương: “…… Quả thật
cần phải vậy!”
Nam nhân ngoài phòng đang thảo luận chuyện người nào đó sinh
nam hay nữ, trong phòng, theo ý thức của A Nan ngày càng mơ hồ, Sở Bá Ninh đã
trợn mắt nhìn người. Khí thế của Vương gia không phải ai cũng chịu được, mặc kệ
là ma ma đỡ đẻ hay nha hoàn bê đồ này nọ đều cảm thấy áp lực thật lớn, các ma
ma không ngừng nói với A Nan đang đau đến ý thức mơ hồ: “Vương phi, tiếp tục ra
sức! Nào, làm theo lời nô tỳ, hít vào, thở ra, dùng lực.”
A Nan đau đến muốn phẫu thuật sinh cho, đáng tiếc thời đại
này không có sinh mổ, khiến nàng chỉ có thể tiếp tục chịu đau. Tuy nàng rất muốn
gào lên là mổ bụng cho xong, nhưng nàng cũng biết nếu mình thực sự nói thế, nam
nhân nào đó sẽ là người đầu tiên thu thập nàng, các ma ma cũng sẽ dùng ánh mắt
khác thường nhìn nàng.
Đau đớn hao mòn tất cả khí lực của nàng, dùng hết sức lực,
còn chưa nghe ma ma nói câu kinh điển: “Đã thấy đầu đứa bé” gì gì đó, nàng đã
kiệt sức, nhịn không được khóc lớn: “Vương gia, ta không muốn sinh nữa, đau
quá, đau quá…”
Nàng sống hai kiếp cũng chưa từng đau như vậy, đau đớn như
xé rách thân thể, mài mòn ý chí của nàng, khiến nàng bất chấp mọi thứ, chỉ muốn
giải thoát khỏi thống khổ này.
“A Nan, A Nan….” Sở Bá Ninh vuốt mặt nàng, không biết nên
làm gì, chỉ có thể gọi tên nàng để trấn an. Thấy A Nan vẫn đau đến khóc nức nở,
hắn không khỏi ngẩng đầu giận dữ nhìn người trong phòng: “Các ngươi làm cái gì
vậy? Không thấy Vương phi đau sao? Nhanh chóng giúp Vương phi sinh ra, bằng không
cút cho ta!”
Lời này nghe thế nào cũng khiến người ta bối rối. Nếu không
phải bây giờ không phải lúc để cười, đã có người không nhịn được cười trộm.
Tô ma ma xem xét tình huống của A Nan, phát hiện thai nhi
quá lớn, sức lực của nàng đã dùng hết, nếu không bổ sung tinh lực cho nàng, đứa
nhỏ không sinh ra được sẽ tắt thở trong cơ thể mẹ, liên lụy người mẹ cũng gặp
chuyện không may. Tô ma ma vội vã cho người đem miếng nhân sâm đến, cho A Nan
ngậm vào.
“A Nan, chuyện nàng đã hứa với ta thì sao? Chẳng lẽ nàng muốn
bỏ ta lại….”
Thanh âm của hắn ở bên tai nàng nhỏ nhẹ nỉ non, thanh âm nhuốm
bi thương khiến người khó có thể bỏ qua, như có cây búa đập vào tim nàng, khiến
nàng khó chịu từng cơn.
“A Nan, đừng bỏ lại ta… A Nan, nàng đã đồng ý sẽ mãi ở lại
bên ta…”
“A Nan, nàng cùng con đều phải…”
A Nan nghe thanh âm của hắn ngày càng dồn dập, lòng đã biết
hắn đã mất bình tĩnh, căn bản mặc kệ người bên cạnh thấy thế nào. Bụng rất đau,
nhưng nghe lời nói của hắn, trái tim càng đau.
Đột nhiên, ma ma đỡ đẻ kinh hỷ nói: “Đã thấy đầu! Vương phi,
nhanh, ra sức, đầu ra rồi…”
Nghe nói như thế, thanh âm của Sở Bá Ninh nghẹn lại, tinh thần
của A Nan rung lên, cảm giác phía dưới một trận đau kịch liệt, có cái gì đó trượt
ra ngoài.
“A–”
Nàng đau đến thét chói tai, sau khi cái gì đó tách ra khỏi,
nàng biết mình cuối cùng cũng sinh xong, tinh thần buông lỏng, để cho chính
mình ngất đi.
*********
Người ngoài cửa nghe thấy tiếng trẻ con khóc lóc, nhất thời
mọi người giống như bóng cao su xì hơi, nhẹ nhàng thở ra. Giữa tháng Chạp r