
iên lý bất dung? Ta không phải là, không phải là...” Nghĩ
đến lời nói ngày đó, Phượng Cửu vốn đang tức giận lại xẹp xuống.
Thấy Phượng Cửu đột nhiên không nói, Ly Ương lại hỏi tới: “Không phải là cái
gì?”
Không phải là xung động giúp ngươi nói một tràng lời kích thích đại bá sao? Bất
quá chuyện như vậy sao hắn có thể nói ra? Phượng Cửu bĩu môi, rất thờ ơ trả
lời: “Không có gì.”
“Không có gì hắn có thể đẩy ngươi vào trong ngực cọp mẹ sao?” Ly Ương tương đối
im lặng nhìn Phượng Cửu một cái.
Nghe được hai chữ “Cọp mẹ”, Phượng Cửu mới vừa coi như tương đối bình tĩnh lập
tức xù lông, nắm tay Ly Ương gầm hét lên: “Tiểu Ương nhi, làm sao bây giờ? Lần
này là tới thật, ta nhất định chạy không khỏi. Làm sao bây giờ? Ta không muốn
cưới con cọp mẹ kia!!! Muốn ta lấy con cọp mẹ này về nhà, không bằng một đao
giết ta còn thống khoái hơn!”
“Vậy nếu không ta làm chuyện tốt hiện tại liền một đao giết ngươi, như thế
nào?” Giương mắt liếc Phượng Cửu một cái, Ly Ương lành lạnh nói.
Động tác của Phượng Cửu dừng lại, cực độ ưu thương nhìn Ly Ương, “Tiểu Ương
nhi, sao ngươi có thể đối với ta như vậy?”
Ly Ương mặt không đổi sắc, tiếp tục nói: “Làm huynh đệ, ta chỉ là cố gắng lớn
nhất khiến cho ngươi thống khoái chút.”
“Nếu như ngươi khiến cho con cọp mẹ kia biến mất, ta sẽ càng thống khoái hơn
chút.”
“Xin lỗi, năng lực có hạn. Ta vẫn là nên để cho ngươi biến mất đi.”
“Vậy nếu không hai chúng ta bỏ trốn đi?”
Ly Ương kéo khóe miệng, nhìn Phượng Cửu vẻ mặt chờ mong, bất đắc dĩ nói: “Tiểu
Cửu nhi, đừng cho là ta không biết ngươi tồn tại tâm tư gì. Là huynh đệ, muốn
chết chỉ có một người, chớ kéo ta làm đệm lưng. Mỗi khi đến lễ thanh minh (vào
các ngày mồng 4, 5, 6 tháng 4), ta sẽ nhớ dâng hương cho ngươi.”
“.......” Phượng Cửu khóc không ra nước mắt.
“Không đủ sao? Vậy ta sẽ mang một ít bánh Quế Vân cho ngươi.” Ly Ương nhướng
mày, tiếp tục nói.
“.......” Phượng Cửu sống không bằng chết.
“Được rồi, ta sẽ mang một vò rượu Vân Tung cho ngươi.” Ly Ương cắn răng, quyết
định nhịn đau bỏ những thứ yêu thích.
“......” Hai mắt Phượng Cửu tối sầm.
“Này này, Tiểu Cửu nhi, ngươi không cần gấp gáp chứ?” Ly Ương đưa tay nâng
Phượng Cửu sắp tiếp xúc thân mật với sàn nhà, chớ bị nàng khiến tức chết chứ?
Công lực của Tiểu Cửu nhi thật là càng ngày càng quay ngược lại. Ly Ương rốt
cục thể nghiệm được cảm giác trên cao không thắng lạnh.
Bạn tốt sơ suất, tuyệt đối là bạn tốt sơ suất! Phượng Cửu bi phẫn muốn chết
nhìn chằm chằm Ly Ương, sao hắn lại gặp phải người không có lương tâm như vậy!
Hắn luân lạc tới tình trạng hôm nay, còn không phải vì nàng?
“Tốt lắm tốt lắm, nếu ngươi thật không muốn lấy, ta liền mang theo ngươi bỏ
trốn. Hoặc là ta nửa đường cướp cô dâu? Như vậy không tồi.” Bị Phượng Cửu nhìn
chằm chằm đến lạnh cả sau lưng, Ly Ương vội vàng bổ túc. Vì huynh đệ, bỏ trốn
cướp cô dâu đều là mây trôi.
Phượng Cửu khoát khoát tay, lắc đầu nói: “Trốn được mùng một tránh không khỏi
mười lăm.”
“Chẳng lẽ ngươi nhận mệnh như vậy?” Ly Ương kinh ngạc hỏi.
Nếu không còn có thể như thế nào? Phượng Cửu tê liệt ngã xuống ở trên bàn, lần
này phụ vương mẫu phi cộng thêm đại bá cũng quyết tâm, hơn nữa cầu hôn cũng đã
nói ra, hắn không thể bỏ lại cái cục diện rối rắm này mà? Hơn nữa khuya ngày
hôm trước mẫu phi cũng nói, tuyệt đối sẽ là hắn không tưởng được. Cái gì gọi là
hắn không tưởng được? Cái này cũng gợi lên hứng thú của hắn.
“Không phải là con cọp mẹ thôi sao? Thật sự cho là tiểu gia không trị được
sao?” Phượng Cửu cười du côn lưu manh, giống như lại biến trở về tiểu bá vương
Phượng tộc năm đó, “Tiểu Ương nhi không tin ta?”
Ly Ương xấu hổ, “Rõ ràng là chính gương mặt ngươi từ đầu tới đuôi sợ đến chết.”
“Cắt, tiểu gia sợ thật? Một con cọp mẹ mà thôi.” Phượng Cửu cong môi, cười gian
nói, “Tiểu gia ta sẽ dạy, dạy, dạy thật tốt, bảo đảm cọp mẹ sẽ biến thành mèo
con.”
Ly Ương kéo khóe miệng, im lặng nói: “Ngươi xác định? Sẽ không hối hận?”
“Tiểu gia làm việc, lúc nào thì hối hận?” Phượng Cửu hai chân chéo nguẩy, cười
đến rực rỡ.
“Được, vậy ta an tâm. Sau nửa tháng sẽ chờ uống rượu mừng của ngươi.”
“Đừng quên tặng phần quà lớn cho ta.”
Ly Ương tỉ mỉ quan sát
hộp đá xanh đen trong tay, trên mặt hộp được mài dũa hình hoa sen nhàn nhạt đơn
giản, đó là lúc nàng rời đi núi Phượng Ngô thì Phượng Minh giao cho nàng để
nàng mang cho Phượng Hề. Ly Ương thật sự không muốn nhớ lại tình cảnh lúc ấy,
mặc dù giọng nói và vẻ mặt của Phượng Minh thoạt nhìn cũng rất bình thường,
nhưng nàng không cách nào coi thường tâm tình kỳ quái ở đáy mắt hắn tình cờ để
lộ ra. Như là cười, nhưng cũng không phải.
Đến núi Phượng Kỳ, Ly Ương tìm một lần trước trước sau sau cũng không tìm được
Phượng Hề, cuối cùng chỉ tìm được đàn cổ của hắn trong đình bạch ngọc sau núi.
Ly Ương để hộp đá xanh đen cầm trong tay qua một bên, đi tới trước đàn cổ, đầu
ngón tay sờ nhẹ dây cầm. “Đinh ——” tiếng vang thanh thuý, khiến cho Ly Ương hơi
ngẩn ra, ngay sau đó không nhịn được tiếp tục sờ thêm mấy lần.
Nghe được tiếng bước chân, L