
ngươi quên Liễu Vô Song ở ngay bên cạnh”
Thanh Liên liền vươn lưỡi liếm lên lòng bàn tay nàng, làm cho Bảo Bảo có chút tê dại vội rụt tay lại, trừng mắt nhìn hắn “ nói da mặt ta dày
thì ngươi tuyệt đối cũng không mỏng nha”
“Chúng ta như vậy là hoàn hảo”
Một đêm cùng nhau ngủ, trời vừa sáng, Thanh Liên đã không tiếng động quay về phòng mình.
Không bao lâu sau đã nghe tiếng gõ cửa và giọng của Liễu Vô Song “ Thanh Liên, đã dậy chưa?”
Mở cửa, trên người khoác một bộ quần áo mới, Thanh Liên mỉm cười nói “ Vô Song, ngươi thức dậy thật sớm”
Liễu Vô Song có chút kinh diễm nhìn Thanh Liên. Hôm nay Thanh Liên
mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, trên có thêu bạch hạc, rất phù hợp với dáng người và làn da trắng nõn của hắn, mặc dù khuôn mặt vẫn rất bình
thường nhưng trong mắt của Liễu Vô Song là tuấn mỹ kinh người, hắn cảm
thấy trên người Thanh Liên có một mùi hương rất dễ ngửi, làm cho người
ta ngửi thấy đều cảm thấy rất chịu, cho nên cứ ngẩn người, không nói
được tiếng nào.
Cho đến khi Bảo Bảo ở phòng bên cạnh cũng mở cửa bước ra, Liễu Vô
Song mới khó khăn lắm đem tầm mắt chuyển dời sang phía nàng. So với
Thanh Liên thì Bảo Bảo tuy không đổi trang phục mới nhưng tinh thần
dường như rất rốt, mỹ mạo trong nắng sớm càng làm cho người ta nín thở,
Liễu Vô Song lại không ngừng cảm thán, ông trời thật không công bằng,
lại cho đôi huynh muội này nhan sắc động lòng người như thế.
Bảo Bảo cũng không có xem nhẹ ánh mắt si mê của Liễu Vô Song nhìn
Thanh Liên, chỉ có Thanh Liên mới cho rằng nam nhân không thể có cảm
tình với nam nhân thôi. Đã có tiền lệ của Mặc Mặc và Tước vương, cho nên dù thế nào, dù là nam hay nữ tiếp cận Thanh Liên thì nàng đều cảm thấy
không tốt.
Lập tức đi tới bên cạnh Thanh Liên, trong mắt có chút không vui nhưng miệng vẫn cười rất tươi “ ca ca, Liễu đại ca, các người đều dậy sớm a”
Thanh Liên thấy ánh mắt Bảo Bảo nhìn hắn có vẻ căm tức thì mơ hồ
không hiểu vì sao nàng lại giận mình, nên vừa dùng mắt để hỏi, miệng
cũng nói “ Bảo Bảo ngủ ngon không?”
” Đương nhiên tốt lắm! Liễu đại ca, chúng ta ăn điểm tâm đi! Ăn xong
rồi có thể đi, ta vẫn muốn cỡi ngựa như trước”. Bảo Bảo trừng mắt nhìn
Thanh Liên, bất động thanh sắc nói cho hắn biết là Liễu Vô Song thích
hắn, còn không biết tránh né mà hôm nay lại ăn mặc đẹp như vậy, có phải
có ý định câu dẫn hắn? quay đầu lại cười như hoa với Liễu Vô Song.
Liễu Vô Song quả thực có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh, liên tục
gật đầu,” Hảo, ta đi phân phó chưởng quầy chuẩn bị thức ăn. Nhịn muội
cùng Thanh Liên thu thập hành lý đi, một lát ăn xong thì chúng ta lên
đường, nhưng nhị muội ngươi muốn tự cỡi ngựa hay là cùng Thanh Liên
cỡi?”
“Ân, ta cỡi chung với ca ca”, tuy rằng giận nhưng Bảo Bảo cũng không bỏ qua cơ hội có thể gần gũi với Thanh Liên.
“Ta đi dặn bọn họ chuẩn bị trước, nhị muội cùng Thanh Liên cứ thong thả”, Liễu Vô Song cao hứng rời đi.
“Bảo Bảo sao lại tức giận?”, cảm thấy mình bị giận mà không rõ nguyên nhân, nên Thanh Liên quyết tìm hiểu tới cùng.
” Ai cho ngươi mặc đồ đẹp như vậy để gây tai họa chứ?’ Bảo Bảo cúi
đầu, cũng tức giận bản thân ghen tuông quá nhiều, lại lo lắng Thanh Liên sẽ có ác cảm với nàng nên tâm tình nặng nề hơn.
Thanh Liên nhìn lại xiêm y, rồi nhìn thấy nơi này không có ai khác
liền ôm Bảo Bảo vào lòng “ tiểu yêu tinh này, đây đã là xiêm y đơn giản
nhất của ta, ta làm sao biết mặc như vậy sẽ làm ngươi mất hứng chứ. Vậy
để giờ ta biến thành một bộ quần áo bình thường được không?”
“Liễu Vô Song đã nhìn thấy bộ dáng tuấn mỹ của ngươi rồi, nếu thay
quần áo bình thường thì sẽ không tốt, quên đi, tóm lại là ngươi không
được liếc nhìn hắn, dù chỉ một cái”. Bảo Bảo chưa từng nghĩ nàng sẽ ghen tuông với một nhân loại, mà lại còn là nam nhân, hận không ngay lập tức cùng Thanh Liên rời khỏi nơi này.
Thanh Liên quả thực là dở khóc dở cười, nếu Liễu Vô Song là tuyệt thế mỹ nhân, Bảo Bảo ăn dấm chua thì còn có đạo lý nhưng hắn lại là một nam tử đã hai mươi tám tuổi a, nhưng nàng vẫn luôn cho rằng Liễu Vô Song có ý với mình “ Bảo Bảo, nếu ngươi thật sự lo lắng vậy lát nữa ngươi dò
xét tâm tư của hắn một chút thì sẽ biết hắn không có ý gì với ta, còn
hơn là để ta bị oan uổng nha”
” Ta mới không cần đâu! Phụ thân đã nói không được tùy tiện dò xét
tâm tư người khác, càng tìm hiểu thì bản thân sẽ phiền não nhiều hơn,
bởi vì có rất nhiều người tâm tư không đơn thuần”. Bảo Bảo lắc đầu, ánh
mắt của Liễu Vô Song đã rõ ràng như vậy, nàng cần gì phải dò xét nữa,
chỉ có Thanh Liên, hồ ly ngu ngốc này, đối phó với nàng thì tinh ranh đủ điều mà với người khác thì lại mơ hồ như thế.
“Đúng, Như Mặc nói rất đúng, cho nên ta cũng ít khi nào dò xét tâm tư người khác”
Thanh Liên gật gật đầu, Như Mặc giáo dục Bảo Bảo thật tốt, nhưng hắn
không ngờ rằng để giáo dục được hai tiểu quỷ chuyên gây sự như Bảo Bảo
và Mặc Mặc, Như Mặc đã tốn không ít tâm tư.
” Từ giờ trở đi ngươi không được chủ động nói chuyện với hắn, trừ phi được ánh mắt của ta cho phép”. Bảo Bảo lại không tự chủ mà lộ ra sự
mạnh mẽ, ngay lập tức Thanh