Hoa Hồng Sớm Mai

Hoa Hồng Sớm Mai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326934

Bình chọn: 9.5.00/10/693 lượt.

khác.

Thư Sướng thở dài nhìn khuôn mặt mệt mỏi của mình phản chiếu qua thành thang máy bằng inox sáng bóng, cũng hốc hác như hôm đó.

Mọi người đều đã đến hội trường vui chơi, trên hành lang rất yên lặng.

Không biết nhận được điện thoại của ai mà Thôi Kiện nở nụ cười dịu dàng

hiếm thấy, giọng nói lộ rõ vẻ cưng chiều như dỗ dành em bé, vừa đặt túi

xuống ông ta đã vội vã đi mất.

Thư Sướng uống nước, đưa tay lên xoa mặt, lòng bàn tay toàn là bụi đất,

chắc là bụi trên đường bám vào vì cửa sổ xe vẫn mở trên đường đi về. Cô

vội lục khăn mặt đến nhà vệ sinh rửa mặt.

"Ọe, ọe..." Vừa đến cửa nhà vệ sinh Thư Sướng đã nghe thấy tiếng nôn mửa bên trong.

Thư Sướng đi vào xem, Đàm Tiểu Khả cúi sát xuống bệ rửa mặt nôn đến đỏ

bừng mặt, nước mắt nước mũi giàn giụa, trên tay còn cầm một chiếc que

thử thai.

Thư Sướng cũng không cảm thấy kinh ngạc mà chỉ nhất thời không biết làm

sao, giống như nhìn thấy thứ gì đó không nên nhìn, nhìn tiếp cũng không

được, bỏ đi cũng không xong.

"Thư tỷ..." Đàm Tiểu Khả nôn khan mấy lần rồi ngẩng đầu lau miệng ngọt

ngào cười với Thư Sướng, "Hai vạch chị ạ, có nghĩa là có thai rồi đúng

không?"

"Tôi không rõ chuyện này lắm". Thư Sướng biết giọng mình rất cứng nhắc nhưng cô thật sự không cách nào làm bộ vui mừng được.

Người vui mừng nên là Dương Phàm, là La Ngọc Cầm.

Cô vẫn đang tính, cô và Dương Phàm li hôn bao giờ, mới được có bao lâu?

Đã được một tháng chưa? Không nhớ rõ lắm, nhưng chắc sẽ không quá một

tháng. Một tháng đã có thêm một tính mạng mới, cuộc đời đúng là tràn

ngập kì tích khắp nơi.

"Trời ạ!" Đàm Tiểu Khả xúc động rưng rưng nước mắt, "Em cứ thấy mấy hôm

nay ngực căng căng, không muốn ăn uống gì, không ngờ là đã có thai rồi.

Em phải nói với Dương Phàm ngay, anh ấy nhất định sẽ vui đến phát điên.

Hôm qua bọn em còn cùng đi xem nhà, anh ấy nói có một phòng là phòng trẻ con, hì hì, đúng là vừa nói đã có ngay". Đột nhiên như nhớ ra điều gì

đó, cô ta sợ hãi kêu lên một tiếng, "Thư tỷ, em mới vào làm việc chưa

được bao lâu đã có thai rồi, tòa soạn có sa thải em không?"

"Cô đi hỏi Phòng nhân sự ấy!" Thư Sướng nghe thấy mạch máu ở hai cổ tay

mình nhảy lên thình thịch theo nhịp điệu như phá vỡ lớp da bên ngoài.

"Em nghĩ là sẽ không thể sa thải được. Công chức có thai được luật lao

động bảo vệ", Đàm Tiểu Khả cười như một đóa hoa, "Bây giờ em sẽ nói với

Dương Phàm tin này, am và anh ấy có em bé rồi!"

Thư Sướng gạt van nước, dùng khăn mặt dấp nước lạnh buốt rồi úp mặt vào. Lớp da khô hanh vừa chạm vào nước, các lỗ chân lông đã đồng loạt co

lại, cô không khỏi rùng mình một cái.

Cô lau mặt hết lần này tới lần khác, dường như vết bẩn trên mặt rất dày, đến tận lúc cảm thấy đau đớn cô mới dừng tay lại. Vừa từ nhà vệ sinh về đến phòng làm việc cô đã thấy Tạ Lâm mang theo một làn hương thơm từ

bên ngoài lao vào, "Nhanh, lên chơi trò chơi, hôm nay Tổng biên tập Bùi

đẹp trai hạ mình tham dự, bao nhiêu cô ả háo sắc đang tìm cách tiếp xúc

thân mật với anh ta, em cũng đi thử vận may xem sao!"

"Em mệt chết đi được, không muốn làm gì cả".

Thư Sướng bám bàn thả người xuống ghế.

"Không được!" Tạ Lâm hung hãn trừng mắt, "Cái gã có khuôn mặt như người

chết đó bị em cướp mất thì chị cam chịu, nhưng nếu là đứa khác thì chị

không chịu được. Em phải đi, không được thua chị kém em".

"Rốt cục là chị đang nói cái gì thế?" Thư Sướng dở khóc dở cười bị Tạ Lâm vừa kéo vừa đẩy vào thang máy.

"Chị đang nói tiếng người, nghe không hiểu à?"

"Hiểu!" Thư Sướng cười khổ nhìn thang máy dần dần lên cao.

Bốn phía hội trường đứng chật người, chính giữa có một khoảng trống, nhạc mở rất to, nhịp điệu mãnh liệt, tiếng trống dồn dập.

Thư Sướng nhìn khắp toàn trường rồi thở dài, hôm nay một đám phần tử trí thức lại chơi trò buộc chân như đám nhóc trong nhà trẻ, lại còn là nam

nữ phối hợp, không trách được người nào người nấy đều hưng phấn mắt sáng như sao.

Loại trò chơi này là hai người một tổ, hai người đứng cạnh nhau, dùng

dây buộc chân vào nhau, một người chân trái, một người chân phải, sau đó thi chạy với mấy đôi khác. Nói ra thì dễ nhưng khi chơi lại khá khó

khăn, nhịp chân của hai người phải đều nhau, bước chạy cũng đều nhau,

nếu phối hợp không tốt thì cả hai sẽ ngã sấp xuống. Vừa có mấy đôi thi

đấu xong, một đợt chạy thi mới sắp bắt đầu. Bùi Địch Văn đứng giữa đám

đông, dáng đứng vẫn nho nhã, mỉm cười đúng mực, không ít nữ viên chức

thỉnh thoảng lại đảo mắt lúng liếng nhìn anh đầy ẩn ý. Anh cười rất bình thản nhưng vẻ mặt lại rõ ràng tỏ ra có hứng thú. Lại có mấy người ngoài cửa đi vào, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào trên người Thư Sướng,

lập tức đôi mắt anh trở nên dịu dàng lấp lánh.

"Còn thiếu một tổ, thêm hai người nào!" Người chủ trì là Trưởng phòng nhân sự lớn tiếng kêu lên.

"Để tôi!" Bùi Địch Văn giơ tay lên.

Hội trường thoáng cái trở nên yên lặng lạ thường, đám người đẹp chờ mong từ rất lâu căng thẳng đến mức không thở nổi.

Thư Sướng nhìn xuống, xòe tay ra, bàn tay cô ẩm ướt.

"Phóng viên Thư, tôi không giỏi chơi trò chơi, lát nữa mong cô giúp đỡ". Bùi Địch


Insane