
thấy họ thật sự
quá đau khổ? Đau khổ tới mức phải đi hại người khác mới có thể lấy lại
cân bằng?
Vừa nghĩ đến đây, Khương Trầm Ngư bình tĩnh trở lại, chậm rãi nói:
“Lẽ nào trong hoàng cung thường xuyên chạm mặt này, ti ti muốn đến khi
chết già cũng không qua lại với muội sao? Cho đù là tử tù thì trước khi
hành hình cũng phải cho hắn được nói, để hắn tâm phục khẩu phục, không
còn vương vấn mà ra đi. Nhưng Khương Trầm Ngư tụ hỏi lòng chẳng làm sai
điều gì, mà lại bị tỉ tỉ đối xử như vậy, Trầm Ngư không cam lòng”.
Khương Họa Nguyệt phá lên cười nửa mỉa mai nửa lạnh lùng: “Không cam
lòng? Hay cho một câu không cam lòng. Muội đã mở lời trước, thế thì ta
cũng không giấu nữa. Trầm Ngư, trong cung này không chỉ mình muội không
cam lòng; cũng không chỉ mình muội không làm sai điều gì… Mọi người đều
biết, muội lẽ nào không biết?”.
Khương Trầm Ngư không ngờ nàng ta sẽ nói như thế, không kìm được sững s ờ.
Mà câu sau của Khương Họa Nguyệt lại càng không thèm kiêng dè gì hơn: “Thành thực mà nói, ta không biết muội đã làm thế nào, đi đến Bích Thủy sơn trang một chuyến rồi quay về không lập công lao, không con nối dõi
mà khiến hoàng thượng đặt chiếc mũ phượng của hoàng hậu lên đầu muội,
chỉ riêng điểm này, tất thảy các phi tử khác trong cung đều không ngờ
tới. Thế nhưng, so với Hy Hòa yêu mị mê hoặc hoàng thượng, mọi người
bằng lòng để muội làm hậu hơn, ta cũng thế. Cho dù nói nào, xuất thân,
phẩm hạnh của muội đều tốt hơn Hy Hòa mà… Có nhân có trí. Mọi người đều
cảm thấy hậu cung rộng lớn này dưới sự lãnh đạo của muội chí ít cũng tốt hơn Hy Hòa. Nhưng mặt khác, thời gian muội vào cung ngắn nhất, nhưng
phi tử khác đều đến sớm hơn muội, vì thế tận đáy lòng không cảm thấy
thoải mái, cũng là điều khó tránh. Muội đã gánh được cái đanh hiệu quốc
mẫu của Bích quốc, thì cũng phải nuốt trôi nỗi đố kỵ oán hận của những
kẻ thất bại, đây là điều mà kẻ thắng như muội, nên tự giác biết lấy”.
Khương Trầm Ngư ngẫm nghĩ câu cuối cùng, không khỏi có chút ngây ngốc.
Ánh mắt Khương Họa Nguyệt nhìn nàng tràn ngập một mối bi ai, không
biết là vì nàng, hay là vì bản thân mình: “Trầm Ngư, làm người không thể tham lam như thế, muốn có danh lợi lại muốn có cả tình cảm. Muội muốn
làm hoàng hậu, thì ắt là… tỉ muội chúng ta không còn tình cảm gì nữa”.
Khương Trầm Ngư cắn môi, bàn tay run run nắm lại, giọng nói dường như lọt qua từ kẽ răng: “Nếu muội không cần ngôi hoàng hậu này, tỉ tỉ tha
thứ cho muội chứ?”.
Khương Họa Nguyệt sững sờ.
Khương Trầm Ngư ngẩng đầu lên, không chớp mắt chăm chú nhìn nàng ta,
nhắc lại một lần nữa: “Trả lời muội đi, có phải muội không làm hoàng
hậu, chúng ta sẽ có thể hòa hợp như xưa không?”
“Muội…”. Khương Họa Nguyệt cảm thấy sợ hãi trước sự chân thành và
nghiêm túc của nàng, nhất thời không biết phải trả lời ra sao, trong
lòng đang đấu tranh giằng co, thì thấy Khương Trầm Ngư nhếch khóe môi,
cười với mình một cái.
Rất khó miêu tả đó là nụ cười như thế nào;
Tựa như khe hở đầu tiên nứt ra từ giữa khối băng trong suốt;
Tựa như sợi chỉ đầu tiên bị rút ra khỏi một tấm lụa bị dệt hỏng;
Tựa như chiếc lá đầu tiên rụng xuống của mùa thu;
Vừa đột ngột, vừa thẳng thắn, vừa rõ ràng lại vừa cương quyết.
Trái tim của Khương Họa Nguyệt run bắn lên. Mà lúc này, Khương Trầm
Ngư lên tiếng, giọng nói dịu dàng, nhưng lời lời kiên nghị: “Muội hiểu
rồi… có điều, muội cảm thấy quy tắc trò chơi mà tỉ tỉ nói không công
bằng. Nếu người thắng nên tự biết rằng mình sẽ bị người thua hận; thế
thì người thua cũng nên có dũng khí cúi đầu xưng thần mới phải, đúng
không? Khương quý nhân, ngươi thấy ai gia, tại sao không quỳ xuống?
Không bái kiến? Đây là cái ‘tự giác’ của ngươi sao?”.
“Muội!”.
“Nếu tỉ không làm được việc khấu đầu bái kiến muội, thế thì dựa vào
cái gì mà muội không thể canh cánh trong lòng về sự thất lễ của tỉ?”.
Mắt Khương Trầm Ngư hoe đỏ, nàng ấm ức nói: “Những lời dưới đây của
muội, tỉ tỉ tin cũng được, không tin cũng được, nhưng chung quy muội vẫn phải nói ra: Cho dù cả Khương gia đều nợ tỉ, thì muội Khương Trầm Ngư
vẫn không hề có lỗi với tỉ. Cho nên, gặp tỉ, muội muốn nói chuyện với
tỉ; tỉ không đếm xỉa đến muội, muội sẽ bám lấy tỉ; tỉ mắng muội muội coi như không nghe thấy, tỉ đóng cửa, muội sai người đẩy cửa; tỉ giả vờ
ngủ, muội gọi tỉ dậy…”. Khương Họa Nguyệt nghe thấy vừa tức giận lại vừa thấy buồn cười: “Muội có biết xấu hổ không đấy?”.
“Nói tóm lại, tỉ đừng có mơ đẩy muội ra nữa!”. Khương Trầm Ngư nói
đến đây, bỗng chạy lại ôm chặt Khương Họa Nguyệt, nghẹn ngào thổn thức:
“Tỉ tỉ! Tỉ tỉ, tỉ tỉ, tỉ tỉ… tỉ tỉ…”.
“Muội, muội…”. Khương Họa Nguyệt không đẩy được, bất lực mà mắng rằng: “Lại còn học được kiểu vô lại này…”.
Mắng nửa chừng không nhịn được bật cười, nhưng nụ cười vừa nhen thì
vùng bụng đau nhói, rên rỉ thành hếng. Khương Trầm Ngư vội vàng ngước
đầu lên: “Sao thế?”.
“Đau… đau…”. Khương Họa Nguyệt ôm chặt bụng, cảm thấy càng lúc càng
đau dữ dội, lục phủ ngũ tạng như bị thứ gì đó nghiến qua, chốc lát mồ
hôi vã ra như tắm.
Khương Trầm Ngư lập tức bắt mạch c