
ừ trời cao rớt
bùn lầy, lại từ bùn lầy trở lại trời cao như thế, khiến hắn ngoài ngạo
mạn, còn rèn luyện được tính thận trọng và chu toàn hơn người thường.
Hành vi nhìn có vẻ như huênh hoang to gan, được ăn cả ngã về không của
hắn vừa hay là biểu hiện của việc hắn chuẩn bị đầy đủ, không hề sơ sót.
Người bình thường, cho dù có được khả năng bẩm sinh như hắn cũng
không thể có tính cách như hắn; cho dù có tính cách giống như hắn, cũng
không thể có cảnh ngộ giống hắn… Hàng loạt các loại yếu tố này đã tạo
thành thái độ ngang ngược coi thường hết thảy của hắn lúc này, mà thái
độ ngang ngược ấy chính là điều không thể thiếu của một người làm chính
trị thành công.
Có lẽ bản thân thật sự may mắn, may mà hắn đứng về phía nàng.
Nếu có một đối thủ như thế này, thực sự quá đáng sợ…
Mắt Khương Trầm Ngư hơi trầm xuống, trong lòng đã quyết: Cả đời này,
tuyệt đối không thể cho Tiết Thái bất cứ cơ hội nào trở thành kẻ địch
của nàng.
Người áo tím nói: “Tiết tướng nói xong những lời này, hết thảy mọi
người có mặt tại chỗ đều im lặng, còn thư sinh đó đứng yên mà toàn thân
run rẩy, trên mặt lúc trắng lúc đỏ, chính lúc mọi người tưởng hắn chắc
chắn sắp tức đến chết, hắn đột nhiên lấy một vật từ trong chiếc hộp bên
cạnh ra, ném vào người Tiết tướng. Đám thị vệ cả kinh, tưởng là ám khí,
đang định xông lên phía trước hộ vệ, Tiết tướng giơ tay lên, tự mình
dùng tay áo cuốn vật đó lại…”.
Bảy người còn lại nghe đến đây, lại bắt đầu cười khùng khục. Thế nên
Khương Trầm Ngư biết cuối cùng đã kể đến đoạn mấu chốt, bèn hỏi: “Là thứ gì?”.
“Là tú cầu”.
Khương Trầm Ngư gần như hoài nghi câu mình nghe thấy, không nhịn được nhắc lại lần nữa: “Là thứ gì?”.
“Tú cầu”. Người áo tím nghiêm trang trả lời: “Chính là loại tú cầu
thêu bằng chỉ màu, dùng để các thiếu nữ chưa chồng kết duyên…”.
“Ta biết cái gì là tú cầu”. Trầm Ngư ngắt lời y: “Ta chỉ muốn hỏi tại sao thư sinh đó lại ném tú cầu cho Tiết Thái?”.
“Khi đó, bọn thần nhìn thấy quả tú cầu đó, tất cả đều ngẩn người ra,
nghi ngờ mắt mình bị làm sao. Thư sinh đó cười khúc khích, giọng nói đột ngột biến đổi, nếu nói ban đầu hắn nói giọng eo éo, thì khoảnh khắc đó
lại biến thành giọng nữ nhi, hơn nữa còn giơ một tay chỉ vào Tiết tướng
nói: ‘Được, quả nhiên không hổ là tiểu Băng Ly nổi danh thiên hạ! Ta
phục rồi. Cho nên, ta quyết định lấy ngươi! Quả tú cầu này chính là tín
vật định tình của ta, ta biết tuổi ngươi còn nhỏ, có điều không sao, ta
có thể chờ ngươi. Bản cô nương chính là con gái của Hồ Cửu Tiên, tiểu
danh là Sành Nương. Ngươi chớ có quên, ngày sau phải đến nhà xin cưới ta nhé’!’. Nói đoạn, ôm đàn thướt tha rời đi…”.
“Hồ Cửu Tiên?”. Cái tên này rất quen, dường như đã nghe thấy ở đâu rồi.
“Ông ta là người Nghi quốc, được mệnh danh là đệ nhất thương gia của
bốn nước, giàu nhất thiên hạ, nơi nào cũng có sản nghiệp của ông ta. Mà
Hồng viên nổi tiếng nhất đế đô chính là của ông ta”.
Khương Trầm Ngư “a” một tiếng, chẳng trách nàng cảm thấy quen tai, hóa ra là chủ nhân của Hồng viên.
“Ha ha ha ha ha, hay cho một cô nương to gan!”. Di Phi nghe xong đập
bàn kêu tuyệt: “Hay cho một mối nhân duyên tuyệt diệu! Chúc mừng nương
nương, chúc mừng nương nương, hữu tướng của nương nương sắp thành gia
lập nghiệp rồi, ha ha ha ha ha…”.
Người áo tím cố gắng nhịn cười, tiếp tục nói: “Hồ tiểu thư đó bỗng
nhiên bỏ đi, làm mọi người bất ngờ, vẻ mặt của Tiết tướng khi ấy thật
là… cả đời này vi thần cũng không thể quên. Chuyện này lập tức đồn ra
ngoài, vì thế, hôm nay Tiết tướng vốn dĩ muốn lên triều, nhưng kiệu của
ngài vừa mới ra khỏi hầu phủ, liền phát hiện bên ngoài có một đám người
đông đúc vây quanh, đều là những cô nương tuổi thanh xuân đứng chờ bên
ngoài cả đêm, ngài vừa mới vén rèm kiệu lên thò đầu ra ngoài nhìn, liền
có vô số tú cầu bay về phía ngài… Những cô nương đó vừa ném vừa hét:
‘Thừa tướng đại nhân, chúng ta cũng muốn lấy ngài…’. Họ đứng đông nghịt
cả đường, chiếc kiệu căn bản không thể đi nổi, đành quay đầu về phủ, cho nên, hôm nay Tiết tướng không thể lên triều…”.
Lời của người áo tím còn chưa dứt, mọi người trong sảnh đã cười nghiêng cười ngả.
Chỉ có một người không cười, đó chính là Khương Trầm Ngư.
Mọi người cười xong một lúc, mới phát hiện hoàng hậu không cười, liền vội vàng thu lại nụ cười, lo lắng bất an nhìn nàng.
Khương Trầm Ngư cụp mắt, trầm mặc một lát, sau đó đẩy đống tấu sớ ra, nói: “Hôm nay đến đây thôi, các ngươi về cả đi. Ai gia cũng mệt rồi, về cung nghỉ ngơi đã”. Nói rồi, đứng dậy rời ghế.
Nàng bình tĩnh đi ra khỏi Bách Ngôn đường, rất bình tĩnh đi ra khỏi
thư phòng, rất bình tĩnh đi vào trong n Bái cung, nói với cung nữ: “Ai
gia muốn ở một mình một lúc, các ngươi lui cả ra đi”.
Bọn cung nữ vâng dạ rồi đi ra, đóng cửa phòng lại.
Khương Trầm Ngư đi đến bên giường, ôm chăn trùm kín đầu, bấy giờ mới
cười to, cười đến nỗi chiếc giường rung lên bần bật, cười đến nỗi trào
cả nước mắt: “Ha ha ha ha ha ha… Ha ha ha… Ha ha ha ha ha…”.
Tiết Thái… lấy vợ…
Ha ha ha ha ha…
Tiết Thái à Tiết Thái, ngươi cũng có ngày này!
Ha h