
h Hồi Phong ngầm khống chế, giam lỏng trong Cầm Thiên bảo.”
Mọi người đều thầm chấn động. Ai mà ngờ được Long phán quan, một trong sáu
đại tông sư tà phái lại bị Ninh Hồi Phong khống chế. Tên Long phán quan
giả mạo này dù có thể giấu giếm tai mắt của đám thủ hạ nhưng võ công thì không làm giả được, tất nhiên không thể giao chiến với các cao thủ đất
Xuyên. Chẳng trách mấy năm trước, sau khi thống nhất đất Xuyên Đông, Cầm Thiên bảo chỉ một mực phòng thủ, không có ý đồ phát triển thêm, thậm
chí còn không làm gì được Mị Vân giáo…
Còn tên sư gia của Cầm
Thiên bảo vốn chẳng mấy nổi tiếng trên giang hồ này không ngờ đã làm ra
chuyện kinh thiên động địa như vậy, rốt cuộc hắn có lai lịch gì đây?
Tiểu Huyền không kìm được, hỏi: “Khốc thúc thúc đâu?”
Chu Toàn khẽ gật đầu với Tiểu Huyền, đáp: “Tiểu huynh đệ yên tâm, Nhật Khốc quỷ tuy trúng một chưởng của Ninh Hồi Phong nhưng tạm thời không có mối lo về tính mạng, hiện đang bị nhốt trong địa lao ở Lỗ phủ.”
Hoa
Tưởng Dung vốn có tâm tư tinh tế, thấy Chu Toàn nhắc đến Long phán quan
mà chẳng hề có vẻ tôn trọng, bèn cất tiếng hỏi: “Ngươi ắt không phải là
người của Cầm Thiên bảo, sao lại quen biết Ninh Hồi Phong?”
Chu
Toàn thoáng ngây người, sau đó hạ quyết tâm, nói: “Ta là một gã tiểu đầu mục thuộc Hỏa Vân kỳ của Ngự Linh đường, chỉ vì tướng mạo có mấy phần
giống Long phán quan nên mới bị Ninh Hồi Phong điều đến đây.”
Ngự
Linh đường? Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, xem ra đây là lần đầu tiên
nghe nói tới cái tên này, duy có Trùng đại sư là hơi cau mày.
Lâm
Thanh trầm ngâm suốt hồi lâu, bỗng nhớ ra một chuyện, bèn cất tiếng
ngâm: “Thần phong ngự linh. Chẩm qua càn khôn. Viêm nhật đương đạo. Hồng trần trì bôi. Câu nói này có ý là gì?” Đây là mấy câu y nghe được từ
miệng Ninh Hồi Phong trong phân đà Phù Lăng của Cầm Thiên bảo.
Chu Toàn ngạc nhiên bật thốt: “Lâm huynh nghe được từ đâu vậy? Mấy câu này
có ý nói tới thân phận của Ninh Hồi Phong, hắn chính là Hồng Trần sứ của Viêm Nhật kỳ thuộc Ngự Linh đường.”
Giọng nói lạnh tựa băng sương của Ninh Hồi Phong đột nhiên vang lên: “Tiết lộ chuyện cơ mật của bản
đường là đại tội hàng đầu, Chu Toàn, ngươi chán sống rồi sao?”
Chu Toàn lớn tiếng nói: “Đại tội thứ hai của bản môn chính là bán rẻ huynh
đệ, vừa rồi ngươi đã đối xử với ta thế nào?” Hắn nhìn qua phía Quỷ Thất
Kinh và hai người Tề, Quan, nói: “Các ngươi đừng ôm hy vọng gì nữa, ngay từ đầu Ninh Hồi Phong đã không định buông tha cho các ngươi.”
Ninh Hồi Phong cười rộ. “Được lắm, được lắm! Dù ngươi nói ra thì cũng có ích gì, cuối cùng vẫn phải chết cùng với Ám khí vương thôi!”
Nghe
Ninh Hồi Phong chính miệng thừa nhận, hai người Tề, Quan đều hơi biến
sắc mặt, duy có Quỷ Thất Kinh là vẫn hờ hững như thường.
Lâm Thanh hỏi: “Ngự Linh đường còn có những ai nữa?”
Chu Toàn lắc đầu, nói: “Lâm huynh chớ nên hỏi nữa! Ta sẽ chỉ nói ra quỷ kế
của Ninh Hồi Phong thôi, còn về những việc khác của Ngự Linh đường thì
quyết không thể nói cho huynh biết được.”
Lâm Thanh ngẩn người nhưng cũng khâm phục khí cốt của hắn, thế nên không hỏi gì thêm mà đưa mắt nhìn quanh, suy nghĩ đối sách.
Quỷ Thất Kinh hít một hơi thật sâu, đưa tay phải lên trước ngực. “Xin Lâm huynh và Trùng huynh hãy thử hợp sức với ta.”
Lâm Thanh và Trùng đại sư đưa mắt nhìn nhau, rồi chậm rãi gật đầu. Đúng là
thời thế trêu ngươi, ai mà ngờ được bọn họ cũng có lúc phải liên thủ với Quỷ Thất Kinh như thế?
Một tiếng “bình” vang lên, ba cao thủ
tuyệt thế dốc toàn lực xuất chiêu, thanh thế quả là kinh người tột độ.
Nơi đây tựa như xảy ra động đất, chiếc lồng sắt và cả nền đất bên dưới
đều lắc lư dữ dội. Mọi người trong sảnh đến đứng cũng không vững, phải
lắc trái lắc phải một hồi mới giữ được thăng bằng. Trát Phong sợ hãi tột cùng, sắc mặt trở nên trắng bệch. Hắn vốn là nhị đệ tử của Quốc sư Thổ
Phồn Mông Bạc, trước giờ vẫn luôn coi thường võ lâm Trung Nguyên, sau
khi vào kinh thấy Tề Bách Xuyên phong quang vô cùng mà võ công cũng chỉ
cao hơn mình một chút, còn tưởng rằng võ học Trung Nguyên chẳng qua chỉ
có vậy. Lúc này nhìn thấy một đòn kinh thiên động địa kia hắn mới biết
rằng võ công của ba người này đều không thua kém sư phụ mình, so ra thì ở trước mặt bọn họ, mình thực chẳng hơn một đứa trẻ con là mấy, vì vậy
một bụng kiêu ngạo lập tức tan biến, hóa thành mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng…
Chiếc lồng sắt lắc lư một hồi rồi dừng lại, không ngờ một
đòn hợp lực của ba đại cao thủ đương thế cũng chẳng thu được chút hiệu
quả.
Quỷ Thất Kinh với tính cách ngang tàng mà lúc này cũng không
khỏi có chút ủ rũ, hắn thở dài, than: “Chiếc lồng sắt này liền thành một thể với mặt sàn, chưởng lực dù có mạnh hơn mấy lần thì cũng vô dụng,
muốn lật nghiêng nó e là càng khó khăn hơn.”
“Quỷ huynh chớ nên
nản lòng, hãy để ta thấy thêm uy lực của Trích Tinh Lãm Nguyệt thủ xem
sao!” Ninh Hồi Phong đắc ý nói. “Đợi mấy ngày nữa, chỉ e các vị đều đã
đói đến đầu choáng mắt hoa, công phu ắt chẳng thể phát huy được mấy, như thế ta sẽ không được nhìn thấy chưởng lực mạnh mẽ nhường này nữa rồi!”
Trùng