
ép ta
phải giết người diệt khẩu sớm một chút! Lỗ hương chủ hãy giúp ta nghĩ
cách gì đi!”
“Không hay rồi!” Tiểu Huyền đột nhiên kêu lên thất thanh. “Chỉ sợ bọn chúng dùng hỏa công thôi!”
Trát Phong cả giận, vung chưởng vỗ về phía Tiểu Huyền. “Thằng nhóc chết tiệt này, ngươi nói cái gì đấy?” Trùng đại sư chặn chưởng của Trát Phong
lại, trong mắt cũng thấp thoáng vẻ giận dữ.
Mấy tiếng “keng keng
keng” vang lên không ngớt, thì ra là Thủy Nhu Thanh nhặt một hòn đá vụn
lên, đập liên tiếp vào bức vách sắt, xem ra có ý muốn quấy nhiễu đôi tai của Ninh Hồi Phong. Nhưng tiếng cười của Ninh Hồi Phong vẫn thấp thoáng vọng vào từ bên ngoài. “Nhóc con thông minh lắm! Người đâu, chuẩn bị
củi!”
Tiểu Huyền dường như biết mình đã lỡ lời, vội nhào vào lòng
Lâm Thanh. Lâm Thanh không nỡ trách móc, nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Huyền,
đang định an ủi vài câu thì lại thấy Tiểu Huyền ghé tai mình, nói mấy
câu gì đó, rồi cặp mắt y đột nhiên sáng lên, đưa tay ra hiệu với Trùng
đại sư và Quỷ Thất Kinh…
Đám thuộc hạ của Cầm Thiên bảo quả nhiên
được huấn luyện bài bản, chỉ sau thời gian đốt hết một nén hương, bốn
phía xung quanh đã có lửa lớn bốc lên. Nhất thời, một luồng khí nóng
tràn thẳng vào đại sảnh, may mà nơi này cũng khá rộng rãi nên khi mọi
người đứng vào chỗ trung tâm vẫn còn chịu đựng được. Có điều, lúc này
không khí đã trở nên nóng vô cùng, e là bọn họ còn chưa chết bỏng thì đã chết ngạt.
“Ninh mỗ vốn muốn giữ cho các vị được toàn thây, chỉ
tiếc cho hai tiểu cô nương xinh đẹp như hoa kia cũng phải hóa thành cái
xác chết cháy…” Ninh Hồi Phong vẫn không ngừng cất lời châm chọc. “Các
vị nhân huynh tốt nhất hãy nắm chặt lấy vũ khí thành danh của mình, như
thế cũng tiện cho đám hậu bối ngày sau được chiêm ngưỡng phong phạm của
các vị. Đúng rồi, Quỷ huynh không dùng binh khí, chi bằng hãy chết gần
Trùng huynh một chút để ta còn nhận xác, chứ nhỡ nhận nhầm huynh đệ họ
Triệu là Quỷ huynh thì ta thực thất lễ quá chừng, ha ha…”
Thủy Nhu Thanh vốn mau mồm mau miệng, lúc này cũng không khỏi khâm phục khẩu tài của Ninh Hồi Phong, chỉ có thể hậm hực nói: “Ai có thể cắt được cái
lưỡi của tên Ninh Hồi Phong này xuống cho ta, ta sẽ…” Nàng còn chưa nghĩ ra câu gì thích hợp thì đã nghe Tiểu Huyền nói tiếp: “Cô sẽ lấy người
đó!”
Không ngờ lúc này Lâm Thanh còn có tâm trạng cười rộ, nói:
“Xem ra sau này khi ta tìm Ninh Hồi Phong tính sổ còn phải giữ lại cho
hắn một mạng, chứ không Thanh Nhi há chẳng phải sẽ không thể gả chồng”
khiến Thủy Nhu Thanh phải hậm hực giậm chân.
Ninh Hồi Phong không
hề tỏ ra tức giận. “Cái khí độ xem thường chuyện sống chết của Lâm huynh thực khiến ta khâm phục, ta chỉ có thể sai người tăng thêm sức lửa để
tỏ lòng kính trọng thôi!”
Quả nhiên hơi nóng lập tức tăng nhanh,
tràn thẳng tới giữa sảnh. Bức tường sắt tuy dày tới mấy tấc nhưng cũng
bắt đầu biến thành màu đỏ, Tiểu Huyền nhỏ tuổi, công lực còn yếu, là
người đầu tiên không chịu được, phải há miệng ho sù sụ không ngớt.
Ninh Hồi Phong ngồi trên một chiếc ghế da hổ, cảm thấy đắc chí vô cùng. Thử
nghĩ mà xem, trên đời này, ai mà có thể cùng lúc giết ba đại cao thủ là
Ám khí vương, Trùng đại sư, Quỷ Thất Kinh và một số nhân vật cỡ Tề Bách
Xuyên, Diệu thủ vương như thế? Bất chợt một tiếng nổ lớn vang lên, chiếc lồng sắt đột nhiên nghiêng hẳn qua một bên, chừng như sắp đè xuống
người hắn đến nơi. Nhưng một vật nặng tới vài vạn cân há có thể dễ dàng
lay động? Chiếc lồng sắt thoáng dừng lại, sau đó lại rơi trở về chỗ cũ.
“Có lẽ các vị nhân huynh còn chưa từng sử ra chưởng lực mạnh mẽ như vậy
đúng không, xem ra còn phải cảm ơn ta mới đúng!” Ninh Hồi Phong nghĩ
rằng mọi người trong sảnh vừa liều chết tung ra một đòn cuối cùng, miệng vẫn không ngừng cất lời châm chọc. “Nhưng chẳng hay khi đôi tay chạm
vào bức tường sắt đỏ hồng, các vị có cảm giác gì?”
Lại một âm
thanh rất lớn vang lên, chiếc lồng sắt chấn động dữ dội, góc độ bị
nghiêng còn lớn hơn lần trước, chỉ là còn cách mức bị lật ngửa một
khoảng rất xa. Ninh Hồi Phong nhìn thấy cảnh này thì thầm kinh hãi nhưng đồng thời lại càng đắc ý, nếu không phải ta thần cơ diệu toán dụ đối
phương vào trong cơ quan thì làm sao có thể bắt nhốt được mấy cao thủ
tuyệt đỉnh như vậy? Hắn bèn cất tiếng cười lớn. “Các vị phải giãy giụa
như vậy thì mới hay chứ, chi bằng hãy biểu diễn thêm một lần nữa xem
sao!”
Hắn vừa dứt lời, như để đáp lại câu nói của hắn, chiếc lồng
sắt lại chấn động thêm lần nữa, cát bụi phía sau bốc lên mù mịt, dường
như cả phần móng nhà phía dưới đã bị nhổ bật lên vậy, chỉ là thanh thế
dường như đã nhỏ hơn lúc trước vài phần.
Ninh Hồi Phong nghĩ bụng
đám người trong sảnh đã là nỏ mạnh hết đà, không đáng lo nữa, đang định
tiếp tục nói gì đó, bỗng thấy giữa đám khói bụi có những mảnh củi vụn
bên cạnh chiếc lồng sắt bay đi tứ phía, tựa như vô số những mũi ám khí
đang bốc cháy. Mấy tên thủ hạ không kịp né tránh, ngay đến quần áo cũng
bị dính lửa, nhất thời những tiếng kêu thảm vang lên không ngớt.
Ninh Hồi Phong giận dữ quát: “Một chút lửa thôi có gì phải sợ?”