
đại sư hoàn toàn không để tâm tới mấy lời giễu cợt của Ninh Hồi Phong,
trầm giọng nói: “Chiếc lồng sắt này rơi từ trên cao xuống, chỗ ráp nối
với mặt sàn chắc hẳn là một cái khe sắt, không có cơ quan gì, nếu chúng
ta có thể bẩy được nó lên thì có lẽ sẽ lật nghiêng được.”
Quỷ Thất Kinh suy tư một lát rồi nói: “Nếu có thể phá hỏng chỗ ráp nối ấy, đẩy
chiếc lồng sắt này sang bên cạnh, chúng ta cũng có thể đào đất mà thoát
ra.”
Lâm Thanh cười gượng, lắc đầu. Đạo lý tuy là như vậy nhưng
chỗ ráp nối đó bị mấy vạn cân đè xuống, làm gì có nơi nào để ra tay.
Huống chi chiếc lồng sắt này gần như không có khe hở, bọn họ lại đều ở
bên trong, muốn bẩy nó lên há lại là việc dễ. Ba người đưa mắt nhìn
nhau, bọn họ đều là những cao thủ tuyệt đỉnh tung hoành trên giang hồ
nhiều năm, ai mà ngờ được cũng có lúc bị nhốt trong một cái bẫy cồng
kềnh thế này, nhất thời chẳng nghĩ ra được cách nào.
Quan Minh
Nguyệt thoáng trầm tư rồi đưa bàn tay tới trước mặt Lâm Thanh, xòe ra,
không ngờ bên trong là một thanh chủy thủ dài chừng ba tấc tỏa ra ánh
hàn quang lấp lánh. Hắn thấp giọng nói: “Thanh kiếm này chém sắt như
bùn, có lẽ có thể giúp Lâm huynh.”
Diệu thủ vương thân là một
trong Bát phương danh động, đã từng trải qua vô vàn sóng gió, lúc này
quyết đoán giao bảo vật phòng thân cho Lâm Thanh, thứ nhất là để bày tỏ
thành ý, thứ hai là cũng biết trong tình hình này, mọi người phải hợp
sức thì mới tìm ra một con đường sống.
Lâm Thanh thấy thanh chủy
thủ đó lấp lánh ánh sáng, mà Quan Minh Nguyệt thân là Diệu thủ vương,
từng đi ăn trộm khắp thiên hạ, vũ khí tùy thân há có thể tầm thường? Y
vận công thử đâm vào vách sắt, quả nhiên cắm ngập vào ngay. Y sử dụng
kình lực vừa đủ, khi thanh chủy thủ cắm vào được hơn một tấc, cảm giác
sắp xuyên qua vách sắt thì liền ngừng lại không phát lực, tránh để cho
Ninh Hồi Phong ở bên ngoài phát hiện.
Nhưng thanh chủy thủ đó thực sự quá ngắn, muốn chém gãy một thanh trường kiếm dày chưa tới nửa tấc
hẳn là không khó nhưng đối phó với ván sắt dày thì lại vô dụng. Lâm
Thanh dốc hết công lực mà cũng chỉ cắt được một đoạn dài chừng ba tấc,
sau đó cảm thấy trở lực càng ngày càng lớn, cuối cùng lưỡi thanh chủy
thủ quằn lại, không thể cắm vào tấm ván sắt sâu thêm nữa. Y đành thở
dài, dừng tay.
Ninh Hồi Phong nghe thấy âm thanh liền phát hiện ra sự dị thường. “Thì ra Lâm huynh còn mang theo cả bảo kiếm sao? Có điều
mấy tấm ván sắt này đều được đúc bằng tinh thiết hảo hạng, cho dù huynh
có Can Tương, Mạc Tà trong tay thì cũng chỉ phí sức thôi, việc gì phải
tự hủy hoại vũ khí của bản thân như thế?” Hắn nói bằng giọng thản nhiên, chẳng hề có vẻ sợ hãi, chắc hẳn trước đó đã từng thử nghiệm.
Tề
Bách Xuyên rốt cuộc đã không giữ được bình tĩnh, buột miệng nói: “Lâm
huynh mau nghĩ cách gì đi, càng để lâu chúng ta càng không có hy vọng
gì.”
Lúc này, lòng dạ Lâm Thanh cũng đã rối bời nhưng ngoài mặt
vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh. “Tề huynh đừng nôn nóng, dù sao Ninh Hồi
Phong nhất thời cũng không đánh vào được, chúng ta cứ ở lại đây vài ngày cũng có hề gì!”
“Úi chà, ta quên chuẩn bị thức ăn và nước uống
cho các vị rồi, đúng là thất lễ quá!” Ninh Hồi Phong quay sang nói với
Lỗ Tử Dương: “Những người này đều là khách quý, quyết không thể sơ suất, Lỗ hương chủ còn không mau phái người đến kinh sư mua các thức sơn hào
hải vị về đây!”
Không ngờ Lỗ Tử Dương lại nghiêm túc trả lời: “Thuộc hạ sẽ lập tức phái khoái mã đến kinh sư, muộn nhất là một tháng sẽ trở về.”
Mọi người thấy hai kẻ này khiêu khích, châm chọc như vậy thì đều căm hận vô cùng, nhưng lại chẳng có cách nào.
Lâm Thanh thấy Tiểu Huyền ghé tai Thủy Nhu Thanh khẽ nói mấy câu, rồi Thủy
Nhu Thanh tỏ ra vừa lo lắng vừa nghi hoặc, nhưng y cũng chẳng để tâm, mà ngoảnh đầu qua hỏi Quỷ Thất Kinh: “Quỷ huynh có người nào tiếp ứng
không?” Y biết trong đám người Tề Bách Xuyên đưa tới chỉ có Liễu Đào Hoa đang ở trong thành Phù Lăng, đám tùy tùng của Quan Minh Nguyệt thì e là đã bị thủ hạ của Ninh Hồi Phong không chế, do đó chỉ còn có thể hy vọng vào Quỷ Thất Kinh.
Quỷ Thất Kinh chậm rãi lắc đầu, miệng thì lại
nói: “Ta có dẫn theo mười tên đệ tử, nếu đêm nay ta còn chưa về, bọn
chúng nhất định sẽ tìm tới đây.”
Mọi người biết Quỷ Thất Kinh xưa
nay luôn độc lai độc vãng, vốn cũng chỉ ôm một tia hy vọng, thấy Quỷ
Thất Kinh lắc đầu thì đều cảm thấy thất vọng tột cùng, biết rằng Quỷ
Thất Kinh nói vậy chẳng qua là để lừa gạt Ninh Hồi Phong, nhưng trong
tình hình hiện tại cũng chỉ có cách ép đối phương tấn công vào đây thì
mới có thể tìm một con đường sống.
Quỷ Thất Kinh có hai mươi tám
tên đệ tử đều là những sát thủ có võ công cao cường, được đặt tên theo
nhị thập bát tú, do đó có biệt danh là Tinh Tinh Mạn Thiên, nếu thật sự
tìm đến đây thì Ninh Hồi Phong hẳn sẽ phải vất vả ứng phó.
Ninh Hồi Phong quả nhiên trúng kế, kinh ngạc thốt lên: “Thì ra Quỷ huynh cũng không nói thực mọi chuyện với ta!”
Quỷ Thất Kinh khàn giọng đáp lại: “Như nhau cả thôi!”
Ninh Hồi Phong cất tiếng cười lạnh lùng, nói: “Xem ra Quỷ huynh đang