
trong trận chiến ấy, Lâm Thanh cất tiếng than: “Từ lâu đã nghe nói Mạc huynh là quan chủ Kiếm quan của Ôn Nhu hương, lòng ta thực ngưỡng mộ vô cùng, chẳng ngờ lại không có
duyên gặp mặt.” Sau đó, y lại quay sang nói với Cảnh Thành Tượng: “Cảnh
huynh hãy nén đau thương! Vừa rồi Lâm mỗ nói năng có nhiều chỗ mạo phạm, xin được lượng thứ!”
Cảnh Thành Tượng thân là minh chủ của bốn
đại gia tộc, thường ngày luôn khoan dung, nhân hậu, nếu không vì hai
ngày trước phải trơ mắt nhìn Cảnh Mộ Đạo tự vẫn trong ván cờ kia, quyết
sẽ không thất thố như thế. Ông ta cố kìm nén nỗi đau đớn trong lòng, áy
náy nói với Lâm Thanh: “Lâm huynh bất tất phải đa lễ, việc này lỗi vốn
là ở ta.”
Ngu đại sư thấy Lâm Thanh muốn nói gì đó song lại thôi,
biết y vẫn canh cánh trong lòng chuyện Tiểu Huyền, bèn khẽ thở dài một
tiếng, chậm rãi nói: “Lâm tiểu đệ có biết tại sao lão phu lại bảo ngươi
đơn độc đến nơi này không?”
Lâm Thanh trầm ngâm hỏi: “Phải chăng việc này có liên quan tới Minh Tướng quân?”
Ngu đại sư khẽ gật đầu. “Mấy hôm trước nghe Tiểu Huyền nói, lão phu mới
biết thiếu chủ hiện giờ đã là đại tướng quân trong triều đình. Lâm tiểu
đệ đã một lòng muốn khiêu chiến với ngài, bốn đại gia tộc tất nhiên
không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Lâm Thanh trầm giọng nói: “Ta mới nghe Trùng đại sư nói Minh Tướng quân là thiếu chủ của bốn đại gia tộc, căn nguyên bên trong còn chưa mấy rõ ràng. Nhìn Minh Tướng quân cùng
binh độc vũ[14'>, gây họa cho giang hồ, tại sao bốn đại gia tộc lại có thể coi như chẳng thấy, không hề can thiệp?”
[14'> . Cùng binh độc vũ: có nghĩa là lạm dụng vũ lực.
Ngu đại sư khẽ gật đầu. “Lâm tiểu đệ chớ nên đưa ra kết luận vội, đợi sau
khi lão phu nói cho ngươi biết nguyên nhân bên trong rồi ngươi hãy quyết định lập trường của mình cũng không muộn.”
Cảnh Thành Tượng muốn
nói gì đó nhưng lại bị Ngu đại sư đưa tay ngăn lại, mặt mày trịnh trọng, nói: “Thành Tượng bất tất phải đa nghi, Lâm tiểu đệ là người rất hiểu
tình lý, quyết sẽ không tiết lộ bí mật này ra ngoài. Huống chi, lão phu
thấy tên Thanh Sương lệnh sứ đó tâm kế thâm trầm, bại mà không phục, chỉ sợ Ngự Linh đường sẽ chẳng chịu nằm yên. Nếu sự thực đúng là thế, thiên hạ này nhất định sẽ lại rơi vào một phen hỗn loạn, hoàn toàn nằm ngoài
tầm khống chế của bọn ta. Khi ấy chẳng bằng hãy thuận theo tự nhiên, vậy mới là đúng với ý trời.”
Cảnh Thành Tượng khẽ thở dài một tiếng,
không nói năng gì. Trên thực tế, những năm qua, thế lực của Minh Tướng
quân đã dần lớn mạnh, không cần dựa vào bốn đại gia tộc cũng đủ sức đoạt lấy thiên hạ, vậy nhưng mãi chẳng có hành động gì. Giờ đây, ngay đến
ông ta cũng cảm thấy rất nghi hoặc.
Lâm Thanh hơi nhướng mày, nghe Ngu đại sư nói năng trịnh trọng như vậy, bí mật này nhất định là vô
cùng kinh người, chỉ e còn có liên quan tới lai lịch của Minh Tướng
quân. Y bèn lớn tiếng nói: “Đại sư yên tâm, Lâm Thanh tuyệt đối không
phải hạng người lỗ mãng, tất nhiên tự có chừng mực.”
Ngu đại sư khẽ gật đầu, đưa tay chỉ về phía bức tượng Thiên Hậu trong Thông Thiên điện. “Ngươi có biết đây là ai không?”
Lâm Thanh thấy nữ tử vận cung trang đó sống động như thật, điều đặc biệt
nhất là trong tay nàng ta không phải kim chỉ như những nữ tử bình thường mà là một quả ấn lớn, nhưng y nhất thời chẳng đoán được điều gì.
“Người là Thiên Hậu, cũng là tổ tiên của đứa bé Tông Việt đó.” Ngu đại sư hít
sâu một hơi, trầm ngâm nói. “Thiên Hậu vốn là phận nữ, lại chỉ xuất thân từ một gia tộc đã suy bại, vậy mà cuối cùng vẫn có thể ngồi lên ngôi
cửu ngũ, thống lĩnh thiên hạ, khai sáng ra một thời thịnh thế. Lúc lâm
chung, người còn dặn dò hậu nhân chỉ được phép lập bia, không được phép
ghi truyện, một nhân vật siêu tuyệt bất phàm như thế, tuy chỉ là nữ tử
yếu đuối nhưng sao lại không khiến cho bốn đại gia tộc ta và Ngự Linh
đường tôn kính như thần linh được!”
Lâm Thanh chấn động toàn thân, thất thanh kêu lên: “Bà ta là Võ Tắc Thiên?”
“Không sai, Thiên Hậu chính là Tắc Thiên Hoàng đế.” Ngu đại sư nghiêm túc gật
đầu. “Do đó, thiếu chủ dù có muốn đoạt lấy ngai vàng thì cũng chỉ là
giành lại thứ vốn thuộc về mình mà thôi.”
Trong đầu thoáng qua
muôn vàn suy nghĩ, Lâm Thanh cất giọng nghi hoặc: “Theo ta được biết,
con cái của Võ Tắc Thiên đều là dòng dõi Lý Đường, sao lại là Minh Tướng quân được?”
Ngu đại sư thở dài, than: “Đây là bí mật của Thiên
Hậu, lão phu không tiện nói rõ với ngươi. Tóm lại, tuy thiếu chủ họ Minh nhưng chính là truyền nhân của Thiên Hậu.”
Võ Tắc Thiên vốn do
Đường Thái Tông triệu vào cung làm tài nhân, sau được ban cho cái tên Võ Mỵ. Sau khi Đường Thái Tông băng hà, những phi tần không có con đều
phải xuất gia, từ đó Võ Mỵ vào trong chùa Cảm Nghiệp ở ngoại ô thành
Trường An cắt tóc làm ni cô, về sau phát sinh quan hệ yêu đương với
Đường Cao Tông Lý Trị, từ đó mới được đưa trở về cung, sau mấy phen minh tranh ám đấu nơi cung cấm rốt cuộc đã được sắc phong làm hoàng hậu. Rồi bà ta lại thừa dịp ấu tử đăng cơ mà buông rèm nhiếp chính, cuối cùng
nắm hết đại quyền, trở thành vị nữ hoàng duy nhất trong l