
n. Thiên Hậu sau khi xưng
đế cũng đã ra sức nâng đỡ Hạo Không môn, lấy đó đối kháng với Thần Lưu
môn xưa nay luôn trung thành với nhà Lý Đường.” Rồi ông lại thở dài một
tiếng. “Thiên Hậu từ nhỏ đã gặp nhiều điều trắc trở, tuy là phận gái
nhưng tính cương nghị, quyết đoán tuyệt đối không kém kẻ mày râu. Nếu
không nhờ có sự chỉ bảo của Hạo Không chân nhân, hiểu được một số đạo
trời huyền diệu, người làm sao chịu dễ dàng trao trả lại vương triều Đại Chu cho nhà Lý Đường.”
Cảnh Thành Tượng cũng nói: “Thiên Hậu lúc
lâm chung đã tự đặt tên húy cho mình là Chiếu, chính là có ý kỷ niệm
Minh công tử và Hạo Không môn[15'>.”
[15'> . Chữ “chiếu” (曌) do chữ “minh” (明) và chữ “không” (空) ghép lại mà thành - DG.
Lâm Thanh giật mình hiểu ra, xua tan được rất nhiều nỗi thắc mắc trong
lòng, nhưng vẫn còn một điều nghi hoặc, bèn hỏi: “Nếu Hạo Không môn
trung thành với Võ Tắc Thiên, tại sao Xảo Chuyết đại sư lại đối địch với Minh Tướng quân?”
Ngu đại sư thở dài, than: “Xảo Chuyết không hề
hay biết việc này. Thiếu chủ tuy là truyền nhân của Hạo Không môn nhưng
thân mang chí lớn, sau khi võ công có thành tựu tất nhiên phải tới kinh
sư giành lấy công danh, điều này hoàn toàn trái ngược với tôn chỉ của
Hạo Không môn. Huống chi, mối quan hệ vi diệu giữa người với người ấy
chúng ta làm sao mà hiểu thấu được, có lẽ Xảo Chuyết và thiếu chủ là kẻ
thù trời sinh cũng chưa biết chừng.”
Nghe xong lời của Ngu đại sư, Lâm Thanh trầm ngâm suốt hồi lâu, sau đó mới hít sâu một hơi, hỏi: “Tại sao đại sư lại nói với ta những điều này? Có phải vì muốn ta từ bỏ việc khiêu chiến với Minh Tướng quân không?”
Ngu đại sư khẽ mỉm cười,
nói: “Nếu là năm mươi năm trước, ta nhất định sẽ không cho phép bất cứ
người nào gây tổn hại cho thiếu chủ.”
Lâm Thanh ngước mắt nhìn. “Năm mươi năm sau thì sao?”
Ngu đại sư hờ hững nói: “Lâm tiểu đệ hãy thử nói ra suy nghĩ của mình trước đã!”
Lâm Thanh đưa mắt nhìn về góc điện, thoáng trầm tư, sau đó bèn chậm rãi
nói: “Lâm Thanh cả đời háo võ, chỉ mong trong kiếp sống này có thể đạt
tới đỉnh cao của võ đạo, do đó coi việc khiêu chiến là lạc thú lớn nhất
trong đời. Huống chi, ta vốn xuất thân hàn môn, xưa nay luôn chỉ biết
gắng hết sức mình, rất coi thường những kẻ ngồi không hưởng thành quả,
vậy nên tất nhiên cũng có cái nhìn riêng về sự đời. Cho dù việc Minh
Tướng quân tay nắm đại quyền, xua quân ra Tái Ngoại là có nguyên nhân,
ta cũng quyết không vì thế mà thay đổi cách nhìn của bản thân về hắn.”
Ngu đại sư giơ ngón tay cái lên, cười rộ. “Hào kiệt trên giang hồ quả là
đời nào cũng có! Tạm chưa nói tới việc những lời này có lý hay không,
chỉ riêng cái khí tiết của Lâm tiểu đệ cũng đã đủ khiến người ta phải
kính phục!”
Cảnh Thành Tượng vẫn có chút không cam tâm. “Những năm nay, thế lực của phủ tướng quân ngày càng lớn mạnh, nhưng thiếu chủ lại không hề để lộ ý muốn đoạt quyền, cũng không nghe theo ý kiến của bốn
đại gia tộc ta, thực chẳng rõ rốt cuộc có ý đồ gì. Huống chi, ta đã nghe Dung Nhi kể lại việc Hồng Trần sứ Ninh Hồi Phong của Ngự Linh đường gây rối ở Cầm Thiên bảo, chỉ sợ Ngự Linh đường sớm đã không cam chịu nằm
yên, tuy thua dưới tay bốn đại gia tộc ta nhưng vẫn hủy ước xuất hiện
trên giang hồ, rất có thể sẽ còn gây bất lợi cho thiếu chủ. Lâm huynh hà tất phải làm tăng thêm một phần biến số cho vùng đất kinh sư vốn đã hết sức hỗn loạn kia?”
“Ninh Hồi Phong! Ta tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ này!” Lâm Thanh gằn giọng nói, sau đó lại quay sang nhìn Cảnh Thành
Tượng. “Cảnh huynh cũng biết ta không phải hạng người nhu nhược, thiếu
quyết đoán, hà tất phải phí công miệng lưỡi làm gì? Ta tuy không học
rộng biết nhiều như Cảnh huynh nhưng cũng từng có vài năm đèn sách, nhớ
rằng hồi trẻ đọc Sử ký có một câu vẫn luôn văng vẳng bên tai.” Y hít sâu một hơi, mắt nhìn đăm đăm vào Cảnh Thành Tượng. “Cảnh huynh có
biết câu ấy là gì không?”
Cảnh Thành Tượng thầm thở dài một tiếng. “Lâm huynh xin hãy nói!”
Lâm Thanh cất giọng sang sảng: “Đế vương khanh tướng, lẽ nào đều theo dòng giống mà ra?”
Cảnh Thành Tượng ngẩn người, biết rằng Lâm Thanh tâm ý đã quyết, có khuyên giải cũng vô ích.
“Nói hay lắm!” Ngu đại sư cười dài, nói. “Lão phu tuy là người của bốn đại
gia tộc nhưng cũng rất tán đồng những lời này của Lâm tiểu đệ.”
Lâm Thanh cười, nói: “Ta thì thực không ngờ Ngu lão lại đồng ý với suy nghĩ này của ta.”
Ngu đại sư nhìn qua phía ánh mắt khó hiểu của Cảnh Thành Tượng. “Năm mươi
năm trước, lão phu cũng giống như ngươi, không hiểu cái đạo lý này, do
đó năm mươi năm sau, khi hiểu ra mới đặt tên cho mình là Ngu đại sư.”
Cảnh Thành Tượng cúi đầu, thưa: “Xin được nghe sư bá chỉ dạy!”
Ngu đại sư ngoảnh đầu qua hỏi Lâm Thanh: “Ngươi có biết tại sao sư phụ của Xảo Chuyết là Khổ Tuệ đại sư lại giao Thiên Mệnh bảo điển cho ta không? Ta đã chuyển lại cuốn bí điển ấy cho Tiểu Huyền rồi.”
Lâm Thanh hết sức ngạc nhiên, thực không ngờ được Tiểu Huyền lại có kỳ ngộ như vậy.
“Cũng may mà được thằng bé đó nhắc nhở, ta mới hiểu ra thâm ý của Khổ Tuệ đại sư.” Ngu đại sư khẽ thở dài một