
chân truyền ra khắp đuôi thuyền...
Lúc này, con thuyền nhỏ đã chạm tới xoáy nước, những tấm ván kiên cố bị dòng xoáy dữ dội cuốn lấy liền
giống như tờ giấy mỏng manh, yếu ớt, vừa động vào là rách tan, chỉ loáng cái đã bị xé bung ra thành từng mảnh. Nói thì chậm nhưng việc xảy ra
rất nhanh, một chân của Nhật Khốc quỷ đã giẫm xuống, công lực cả đời của hắn đều hội tụ vào đây, há có thể coi thường. Con thuyền nhỏ đó quả
nhiên không chịu nổi luồng lực lớn này, thân thuyền rung mạnh, đuôi
thuyền chìm xuống, nơi đầu thuyền vốn đã bị hút xuống dưới một nửa lại
ló lên khỏi mặt nước, đến cuối cùng, cả con thuyền lao về phía trước,
chui qua làn sóng dữ...
Tiểu Huyền cảm thấy trước mắt bỗng tối
sầm, sau đó, cả thuyền và người đều chìm trong nước, tiếng kêu kinh hãi
đã kìm nén suốt hồi lâu vừa mới thét ra được một nửa thì đã bị một ngụm
nước sông đẩy ngược trở vào. Lúc này, nó thậm chí còn không thể hít thở. Nơi đáy lòng nó tràn ngập sự kinh hãi tột cùng, đôi tai không thể nghe
thấy điều gì khác, giữa trời đất mênh mang dường như chỉ có tiếng gào
rít của con yêu quái dưới đáy sông kia. Nó thầm nghĩ, lần này có lẽ phải chôn thân dưới đáy sông, giữa lúc thất vọng não nề, trong đầu nó bỗng
lại nảy ra một suy nghĩ hoang đường: chẳng biết truyền thuyết về Long
cung dưới đáy sông có phải là thực hay không... Sau đó, trước mắt nó lại bừng lên ánh sáng, nó thoáng cảm thấy yên tâm hơn rồi mới giật mình
phát hiện toàn thân trên dưới đều giá lạnh, thì ra lúc này nó và Nhật
Khốc quỷ đều đã ướt nhẹp rồi.
Con thuyền tuy đã ra ngoài xoáy nước nhưng trong thuyền nước đã tràn đầy, chừng như sắp chìm đến nơi. Nhật
Khốc quỷ sợ phía trước còn có xoáy nước nữa, không dám chậm trễ, nhìn
thấy ngay gần đó đã là bờ, bèn đề khí tung người nhảy mạnh, rốt cuộc đã
ôm theo Tiểu Huyền nhảy tới được bờ sông. Mãi tới khi bàn chân chạm
xuống đất, hắn mới dám cất tiếng thở phào từ tận đáy lòng.
Cho dù
hắn đã trải đủ thăng trầm, tâm trí được mài giũa đến mức kiên cường vô
hạn nhưng sau cơn nguy hiểm tột cùng vẫn hơi biến sắc mặt. Trước sau
chẳng qua chỉ cách mấy cái búng tay, nhưng sự nguy hiểm bên trong thì
quả thực cả đời này hắn mới gặp lần đầu. Đứng trước uy thế của trời đất, cho dù có là hạng cao thủ cấp bậc tông sư cũng chỉ có thể bó tay, bây
giờ khó khăn lắm mới thoát khỏi kiếp nạn, hắn bỗng giật mình phát giác
nơi sống lưng mình, mồ hôi lạnh đã tuôn đầy.
Tiểu Huyền vừa mới trải qua cơn kinh hồn khiếp vía, lúc này chẳng nói được câu nào, chỉ biết ôm chặt lấy Nhật Khốc quỷ.
Nhật Khốc quỷ cố kìm nén nỗi kinh hãi trong lòng, gượng cười an ủi: “Tiểu
Huyền yên tâm, thúc thúc sẽ không bỏ mặc ngươi đâu. Ngươi xem, chúng ta
không phải đã thoát khỏi nguy hiểm rồi sao?” Lời này vừa thốt ra, hắn
mới nhớ lại với tính tình bạc bẽo của mình suốt những năm nay, vào lúc
sinh tử quan đầu không ngờ lại không vứt bỏ Tiểu Huyền, bất tri bất giác đã coi nó như con ruột của mình vậy.
Cảm nhận được thằng bé đang
ôm chặt lấy mình, toàn thân run rẩy, chẳng biết là vì lạnh hay vì sợ,
nơi đáy lòng hắn bỗng cảm thấy ấm áp, rồi cảm xúc yêu thương trào lên,
hắn càng ôm Tiểu Huyền chặt hơn.
Tiểu Huyền ngẩn ngơ nhìn dòng
sông cuộn trào sóng nước, chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa. Khi ngước mắt nhìn về hướng xa, lại thấy con thuyền vô chủ kia tuy đã va vào vách đá
mấy lần, nghiêng hẳn qua một bên nhưng vẫn bị lá buồm căng gió kéo về
hướng hạ du, vì thuận gió xuôi dòng nên tốc độ nhanh vô cùng. Mà phía
trước đó không đầy nửa dặm chính là bến cảng của thành Phù Lăng, đang có rất nhiều thuyền bè đậu lại. Tiểu Huyền không kìm được kêu lên một
tiếng kinh hãi.
Nhật Khốc quỷ nhìn theo hướng ánh mắt Tiểu Huyền,
thấy lúc này, mọi người trên bến cảng cũng đã phát hiện ra con thuyền
nhỏ đó, liền vội vàng nhổ neo tránh đi. Nhưng bến cảng thì nhỏ mà thuyền thì nhiều, vốn đã chật chội, lúc này rất khó di chuyển. Một chiếc
thuyền hoa có treo mấy lá cờ màu sắc sặc sỡ bên trên không kịp né tránh, chừng như sắp bị con thuyền nhỏ đâm vào. Con thuyền kia tuy nhỏ nhưng
mang theo lực quán tính rất lớn, sau cú đâm này... e là chiếc thuyền hoa sẽ bị chìm ngay...
Tiểu Huyền vội đưa tay kéo vạt áo Nhật Khốc
quỷ. “Thúc thúc mau đi cứu con thuyền kia đi!” Nó thấy Nhật Khốc quỷ có
thể cứu mình thoát khỏi kiếp nạn ở ghềnh Tỏa Long nên hết sức tin tưởng
vào võ công của hắn, bèn cất tiếng khẩn cầu.
Nếu là trước đây, với tính cách căm ghét thế tục của Nhật Khốc quỷ, hắn ắt sẽ chẳng xao động
về một hồi thảm họa sắp xảy ra, nhưng lúc này hắn và Tiểu Huyền vừa
thoát khỏi cơn đại nạn, đang cảm thấy trời cao chưa chắc đã không quan
tâm đến mình, lại nghe Tiểu Huyền khẩn cầu tha thiết, lòng trắc ẩn liền
trào lên. Tiếc rằng hiện giờ khoảng cách quá xa, hắn dù muốn ra tay cũng chẳng được. Khi định truyền âm nhắc nhở thì mới phát hiện vừa rồi chân
nguyên tiêu hao quá độ, bây giờ khó có thể sử ra công lực, vậy nên chỉ
biết cười gượng một tiếng, trong lòng tràn đầy cảm giác áy náy hiếm khi
xuất hiện.
Tiểu Huyền thấy con thuyền lúc này đã ở cách chỗ mình
khá x