
a, cũng biết rằng Nhật Khốc quỷ chẳng thể làm gì được, chỉ là nhìn
về hướng xa, thấy trên chiếc thuyền hoa dường như có mấy nữ tử đang thất kinh hồn vía bỏ chạy tứ tán, vì vậy tâm trạng nó lại càng nặng nề,
những giọt nước mắt cố kìm nén khi gặp cơn nguy hiểm rốt cuộc đã tuôn
rơi. “Đều tại cháu không tốt, tự dưng lại muốn ngồi thuyền, khiến bọn họ gặp tai bay vạ gió...” Tuy biết rõ chẳng có ích gì nhưng nó vẫn nôn
nóng kêu to: “Mọi người mau chạy đi...”
“Lòng dạ ngươi tốt thật,
chỉ là việc này thực sự không thể trách chúng ta.” Trên khuôn mặt thoáng qua một tia hằn học, Nhật Khốc quỷ cất giọng lạnh lùng: “Cho dù phải
xới tung thành Phù Lăng lên ba thước, ta cũng nhất định phải tìm ra tên
lái thuyền kia, để xem xem là kẻ nào cả gan bày mưu hãm hại ta như vậy.” Những lời này của hắn hoàn toàn không phải nói suông, bởi thành Phù
Lăng chỉ cách Cầm Thiên bảo không đầy trăm dặm, mà các thế lực trong
thành lại răm rắp nghe theo Cầm Thiên bảo, do đó đừng nói là tìm người,
cho dù thật sự phải xới đất lên ba thước, chỉ e quan phủ cũng không dám
làm khó.
Tiểu Huyền đang thầm lo cho những người ở trên chiếc
thuyền kia, chợt nhìn thấy có một bóng người nhảy vọt lên cao từ chiếc
thuyền bên cạnh rồi hạ xuống chiếc thuyền hoa đó. Vì khoảng cách quá xa
nên nó không thể nhìn rõ dung mạo đối phương, chỉ thấy người này mặc một chiếc áo dài màu xanh lam, trong tay có cầm một mái chèo gỗ mà y tiện
tay chụp được, nhìn bộ dạng thì có vẻ như y muốn dùng chiếc mái chèo
bình thường này để chặn con thuyền nhỏ kia lại.
Con thuyền nhỏ
đang lao đi rất nhanh, lại xuôi theo dòng nước, lực đạo mang theo há lại chỉ có ngàn cân, người bình thường đều sợ né tránh không kịp, chẳng ngờ lại có người dám đứng ra vào lúc nguy nan thế này. Tiểu Huyền nhìn thấy hành động của người áo lam thì vừa kinh hãi vừa khâm phục, cặp mắt nhìn chằm chặp về phía người này, chỉ mong y có thể làm được hành động kinh
người nào đó.
Cũng chẳng thấy y chuẩn bị gì, thân thể đã lao vọt
đi, rồi hai chân móc vào thành lan can bên mép thuyền, giữ cho cơ thể
gần như song song với mặt sông, chiếc mái chèo gỗ trong tay thì vung ra
hòng chặn con thuyền nhỏ đang lao tới từ phía trước...
Vốn dĩ
chiếc thuyền hoa phải cao hơn con thuyền nhỏ tới mấy thước, nếu đứng ở
trên sàn thuyền thì khó có thể chặn con thuyền nhỏ kia, do đó người này
mới nhảy ra ngoài, móc chân mình vào lan can rồi mặt đối mặt với con
thuyền nhỏ. Về mặt chiến lược, làm vậy tuy rằng chính xác nhưng nếu
chiếc mái chèo kia không thể chặn con thuyền nhỏ lại, chỉ e thân thể y
sẽ bị ép thành tương thịt...
Nhìn thấy người áo lam mạo hiểm như
vậy, trên bờ liên tiếp có những tiếng kêu kinh hãi. Tiểu Huyền cảm thấy
trái tim mình như sắp nhảy ra ngoài, chỉ muốn ngoảnh đầu qua một bên để
không phải nhìn thấy cảnh tượng máu thịt bầy nhầy sắp xảy đến.
Ai
ngờ chiếc mái chèo gỗ trong tay người áo lam chỉ nhẹ nhàng vung một cái, con thuyền nhỏ đã lập tức dừng lại. Tiểu Huyền vừa thở phào một hơi,
chợt nghe thấy một tiếng nổ lớn vọng tới, thì ra chiếc mái chèo gỗ trong tay y không chịu nổi lực đạo quá mạnh từ con thuyền nhỏ nên đã gãy làm
đôi, con thuyền nhỏ lại tiếp tục lao về hướng y và chiếc thuyền hoa...
Trái tim Tiểu Huyền bất giác thắt lại, bị con thuyền nhỏ chặn mất tầm nhìn
nên nó chỉ nghĩ rằng người kia khó mà thoát được. Nhưng nó lại chợt nhìn thấy phần đầu của con thuyền nhỏ nhô lên cao, rồi cả con thuyền bay lên khỏi mặt nước, như thể bên dưới có một bàn tay vô hình đang nâng nó lên vậy. Kế đó, con thuyền nhỏ bay qua khoảng không phía trên chiếc thuyền
hoa, rồi tà tà hạ xuống mặt sông, làm bắn lên những giọt nước cao tới cả trượng...
Mọi biến hóa đều xảy ra trong khoảnh khắc khiến người
ta có cảm giác khó tin như đang xem một màn ảo thuật. Tiểu Huyền há hốc
miệng, nhìn những giọt nước đang rơi xuống mặt sông với vẻ khó tin, sau
đó mới nghe thấy một tiếng hú dài trong trẻo và tiếng hoan hô như sấm
dậy của những người bên bờ sông. Đợi sau khi những giọt nước đã rơi
xuống hết, người áo lam kia nhảy về phía bờ sông, khi thân thể còn ở
giữa không trung đã ôm quyền đáp lễ với mọi người xung quanh một lượt.
Giữa làn gió sông gào rít, bộ quần áo màu lam lất phất bay, còn y thì
giống như một vị thần tiên, sau khoảnh khắc đã biến mất chẳng còn tung
tích.
Khi ấy, Tiểu Huyền chỉ cảm thấy có một dòng máu nóng đột
nhiên trào dâng trong lòng, đầu óc không ngừng hồi tưởng lại quá trình
nguy hiểm tột độ đó, chỉ hận không thể đứng ra thay thế người áo lam
kia. Nó cảm thấy trên đời này, phải là hạng người không sợ hiểm nguy,
dám đứng ra cứu trăm họ trong cơn nước lửa như thế mới xứng với hai chữ
“anh hùng”. Tiếc rằng không thể làm quen, nó rầu rĩ nhìn về phía bờ
sông, nơi đó mọi người đang sục sôi phấn khích, lớn tiếng chuyện trò,
nhưng làm gì còn bóng dáng của vị anh hùng kia nữa...
Nhật Khốc
quỷ ôm quyền nhìn về hướng người áo lam biến mất, ngầm cảm tạ cái ơn y
trượng nghĩa ra tay, hồi lâu sau mới lẳng lặng buông tay xuống, khẽ cất
tiếng thở dài. “Không biết người này có