
rời này
được đưa tới trước mặt Tiểu Huyền thì nó lại chẳng coi ra gì, thực đúng là tạo
hóa trêu ngươi.
Nhật Khốc quỷ đang suy nghĩ đến thất thần, bỗng cảm thấy thân thuyền nhẹ
bẫng, khi ngoảnh đầu nhìn lại liền thấy người lái thuyền tung mình nhảy
xuống sông làm nước bắn lên tung tóe, sau nháy mắt đã hoàn toàn chẳng
thấy tung tích. Nơi đuôi thuyền đã bị đục một lỗ lớn, nước sông đang
cuồn cuộn tràn vào.
Suốt dọc đường đi, Nhật Khốc quỷ vốn vẫn đề
phòng tên lái thuyền này nhưng không ngờ giữa thanh thiên bạch nhật mà
gã vẫn dám làm loạn trên địa bàn của Cầm Thiên bảo. Hắn thân là kẻ đứng
đầu Cầm Thiên lục quỷ, xưa nay chỉ có bọn hắn đi bắt nạt kẻ khác, không
ngờ lần này nhất thời sơ suất bị người ta cho vào tròng nên không khỏi
cả giận. Hắn bước mấy bước đi tới đuôi thuyền, nhưng chỉ thấy nước sông
cuồn cuộn, nào có còn thấy bóng dáng tên lái thuyền kia... Mái chèo trên thuyền đã bị tên lái thuyền ném đi đâu mất, giờ lại đang thuận gió nên
thuyền đi cực nhanh, không cách nào dừng lại được.
Tiểu Huyền
luống cuống chân tay, vớ lấy một miếng ván thuyền vỡ để chặn lỗ thủng,
nhưng làm sao mà chặn được, dòng chảy ở nơi này rất xiết, chẳng bao lâu
sau nước đã ngập đến mắt cá chân. Tiểu Huyền lo lắng kêu to: “Thúc thúc
mau đến giúp cháu với, thuyền bị thủng rồi, sắp chìm đến nơi rồi...”
Nhật Khốc quỷ kéo Tiểu Huyền lại, dịu giọng nói: “Tiểu Huyền đừng sợ, dù sao đây cũng không phải thuyền của chúng ta, nó chìm thì mặc nó thìm thôi!”
Tiểu Huyền nói: “Thúc thúc có biết bơi không? Cháu thì chẳng biết bơi đâu...”
Nhật Khốc quỷ khẽ lắc đầu, ánh mắt toát ra vẻ lạnh băng. “Yên tâm, chút
chuyện nhỏ này chưa làm khó ta được.” Tuy bề ngoài thì nói vậy nhưng
Nhật Khốc quỷ thấy con thuyền đang ở giữa sông, cách hai bên bờ tới ba,
bốn trượng, dù là một mình hắn cũng khó mà nhảy qua được, nếu mang theo
Tiểu Huyền thì lại càng không cách nào để lên bờ bình an. Hắn chỉ tay về phía khúc sông hơi hẹp hơn ở cách đó mấy trượng. “Đợi đến đó rồi ta sẽ
ôm ngươi nhảy lên bờ.”
Tiểu Huyền cảm thấy yên tâm hơn một chút,
nghĩ bụng với bản lĩnh của Nhật Khốc quỷ, nhất định sẽ bảo vệ được mình, lại nghĩ tới một câu tục ngữ, bèn cười tinh nghịch, nói: “Người lái
thuyền đó chắc là một tên cường đạo, nhưng không biết vì cớ gì mà lại đi đục thuyền của mình như thế, tiền đi thuyền hắn cũng chẳng thu được mấy đồng cơ mà! Thật đúng là vừa mất phu nhân lại thiệt quân...” Nó chưa
dứt lời, thân thuyền bất ngờ chấn động, suýt nữa hất cả hai người xuống
sông. Thì ra con thuyền va phải một tảng đá ngầm, kể từ đó không đi vững được nữa, cứ lắc lư qua lại, thân thuyền phát ra những tiếng cót két
không ngừng, chừng như sắp vỡ đến nơi. Nụ cười của Tiểu Huyền vẫn còn
treo bên khóe miệng nhưng sắc mặt thì đã biến đổi hẳn. “Chẳng lẽ chúng
ta đã tới cái ghềnh Tỏa Long chết tiệt kia rồi hay sao?”
Nhật Khốc quỷ sử ra phép thiên cân trụy giúp con thuyền phần nào vững vàng trở
lại, khuôn mặt tràn đầy vẻ thâm trầm. Nhìn lối hành sự của tên lái
thuyền kia thì rõ ràng muốn đẩy hắn vào chỗ chết, thực chẳng rõ là kẻ
nào đứng sau giật dây? Hiện giờ, con thuyền nhỏ càng lúc càng trôi nhanh giữa dòng nước xiết, mà tại nơi này, nước sông dường như đang cuộn trào sục sôi, giữa mặt sông đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy rộng tới một
trượng. Giữa tiếng sóng nước dạt dào, xoáy nước kia tựa như cái miệng
khổng lồ đang há rộng của một con quái vật dưới đáy sông, còn chiếc
thuyền nhỏ thì không sao điều khiển được nữa, đang lao nhanh về phía
miệng con quái vật...
Mà hiện giờ, con thuyền cách nơi gần bờ nhất cũng phải tới gần ba trượng.
Cho dù với định lực của Nhật Khốc quỷ, lúc này cũng không khỏi có chút
hoang mang thất thố. Trong khoảnh khắc này, trong lòng hắn thoáng lướt
qua một tia suy nghĩ: Nếu bây giờ vứt bỏ Tiểu Huyền lại trên thuyền rồi
ra sức nhảy, chưa chắc đã không thể nhảy đến bờ. Tuy thân thuyền không
ngừng lắc lư, rất khó để có thể phát lực từ chân nhưng cho dù có kém một chút thì chỗ nước nông bên bờ cũng không làm khó được mình. Nhưng nếu
làm như vậy, Tiểu Huyền ở lại trên thuyền sẽ chết chắc. Liệu hắn có thể
nhẫn tâm bỏ mặc Tiểu Huyền không?
Tình thế đang vô cùng khẩn cấp,
không thể chậm trễ thêm nữa. Nhật Khốc quỷ mới thoáng do dự, con thuyền
nhỏ đã chỉ còn cách vòng xoáy chưa đầy một trượng. Tiểu Huyền sợ đến nỗi mặt tái nhợt, ngay đến cặp mắt cũng không kịp nhắm lại, cứ thế mở trừng trừng nhìn con thuyền nhỏ lao về phía xoáy nước. Trước mặt đột nhiên
xuất hiện một bức tường nước dựng đứng, bên cạnh là những ngọn sóng dữ
thét gào mang theo khí thế ghê người, Tiểu Huyền phải cắn chặt hai hàm
răng mới có thể kìm nén không kêu lên thất thanh.
Khóe mắt liếc
thấy thần thái của Tiểu Huyền, Nhật Khốc quỷ thầm hạ quyết tâm, hai tay
ôm chặt lấy Tiểu Huyền rồi chạy đến đuôi thuyền, hít sâu một hơi, vận
hết công lực toàn thân vào mũi bàn chân, giẫm mạnh xuống một cái. Thoạt
nhìn thì tưởng như cú giẫm ấy mang theo thanh thế rất dữ dội nhưng thực
ra hắn đã sử dụng xảo kình, lực đạo từ miếng ván thuyền dưới mũi bàn