
nằm bên bờ sông Kim Sa. Thời này đường Thục khó đi, việc trao
đổi hàng hóa đa phần phải tiến hành qua đường sông, thành Phù Lăng có được
thiên thời địa lợi nên khách thương lui tới tấp nập vô cùng.
Nơi đây còn cách thành Phù Lăng chừng bảy, tám dặm đường
thủy. Trên mặt sông, thuyền đã dần nhiều lên. Nhìn ở nơi gần, hai bên bờ sông
là vách đá cheo leo, đâm vào tận mây, nhìn ra hướng xa, giữa làn sóng nước mịt
mờ là thuyền dày san sát, buồm ghé cạnh buồm. Trong tiếng sóng dạt dào, sự phồn
hoa, náo nhiệt của khu buôn bán được điểm xuyết bởi khung cảnh hào hùng, tráng
lệ, khiến người ta hào khí dâng cao, lòng thầm khoan khoái.
“Nhà thuyền, thuyền đang tăng tốc hay sao?” Nhật Khốc quỷ
đứng ở đầu thuyền, ngước mắt nhìn thành Phù Lăng thấp thoáng trong làn sương mù
mờ mịt ở đằng xa, bỗng cảm thấy thuyền đang tăng tốc nên mới cất tiếng hỏi
người lái thuyền họ Lưu kia.
Hán tử họ Lưu đứng ở đuôi thuyền, vừa treo buồm lên vừa nói
với Nhật Khốc quỷ: “Khách quan nói không sai. Bởi vì khúc sông phía trước nhỏ
hẹp, lại bị đá lớn chắn ngang cho nên nước chảy rất xiết, không những có xoáy
nước mà còn có rất nhiều đá ngầm, thường xuyên có thuyền bị lật ở đây, do đó
được đặt cho cái tên là ghềnh Tỏa Long...”
Tiểu Huyền ngạc nhiên nói: “Đã như vậy, đáng lý ra phải giảm
tốc độ mới đúng chứ, không phải có câu rằng “cẩn thận đi thuyền thì đi được cả
vạn năm” sao?” Nó nghĩ ra câu tục ngữ này, hơn nữa còn dùng đúng chỗ, trong
lòng liền cảm thấy rất đắc ý.
Hán tử họ Lưu vẫn không dừng động tác, cười hà hà, nói với
Tiểu Huyền: “Tiểu huynh đệ có điều không biết, xoáy nước ở sông Kim Sa này
thuộc loại mềm nắn rắn buông. Nếu thuyền mà đi quá chậm, lúc đi ngang qua xoáy
nước sẽ giống như phải mang theo vật nặng ngàn cân, tốc độ càng đi càng chậm,
đến cuối cùng thì bị hút suống đáy sông, rơi vào cảnh thuyền chìm người chết.
Do đó nhất định phải giữ được tốc độ cao rồi đi một mạch qua xoáy nước thì mới
có thể hóa nguy thành an, không gặp phải chút trở ngại nào.”
Nhật Khốc quỷ thấy người lái thuyền có thân thể rắn chắc,
hành động nhanh nhẹn, dường như biết võ công, trong lòng sớm đã cảm thấy nghi
ngờ, lúc này nghe gã nói năng bất phàm thì lại càng ngầm để ý. Chỉ là hắn vốn
không biết rõ lắm về việc dưới nước, nghe đối phương nói vậy thì cũng cảm thấy
không sai, thêm vào đó nơi này đã thuộc về phạm vi thế lực của Cầm Thiên bảo,
cho nên tuy cảm thấy người này khả nghi nhưng cũng không sợ đối phương bày trò.
Lúc này, trong lòng hắn đang nghĩ đến cái tên ghềnh Tỏa Long kia, dường như
đang suy tư điều gì đó.
“Thì ra trong việc lái thuyền cũng có nhiều học vấn như
vậy.” Tiểu Huyền đưa mắt nhìn một cái xoáy nước giữa sông, bàn tay đưa ra khua
khoắng không ngừng. “Một chiếc thuyền lớn thế này thì làm sao lại bị cái xoáy
nước nhỏ xíu kia hút xuống đáy sông được, thật khiến người ta khó mà hiểu nổi.”
Người lái thuyền kiên nhẫn giải thích: “Những xoáy nước nhỏ
thế này tất nhiên là không nguy hiểm, nhưng đến chỗ đằng trước nước chảy xiết
hơn, xoáy nước phải rộng tới cả trượng. Nếu lái thuyền không đúng cách, đừng
nói là con thuyền nhỏ này, cho dù là loại thuyền lớn có thể chở được cả trăm
người cũng có thể bị nó hút xuống đáy sông, vì thế nơi này mới có tên là ghềnh
Tỏa Long, ý rằng cho dù là một con thần long, một khi đã bị xoáy nước hút xuống
thì chỉ e sẽ không có cách nào thoát thân được.”
Tiểu Huyền nghe mà gật gù tấm tắc, cảm thấy vừa sợ hãi vừa
tò mò, thầm nghĩ đợi lát nữa nhất định phải nhìn thật kĩ cái xoáy nước lớn có
thể khóa chặt cả thần long kia một phen. Rồi nó lại cảm thấy trên đường đi lần
này đã được thấy không ít sự vật mới lạ, so với cuộc sống buồn bã, tẻ nhạt ở
Thanh Thủy trấn trước kia quả thực là quá khác biệt. Tuy không biết tương lai
sẽ như thế nào nhưng nó vẫn rất thích “cuộc sống giang hồ” hiện tại, một cuộc
sống mà nơi nơi đều tràn ngập sự thần bí và nguy hiểm.
Người lái thuyền thấy Tiểu Huyền không nói gì, chỉ cho là nó
đang sợ hãi, bèn cất tiếng an ủi: “Tiểu huynh đệ đừng sợ, sau khi đi qua ghềnh
Tỏa Long là tới được thành
Phù Lăng rồi.”
Tiểu Huyền ngồi thuyền được mấy ngày, sớm đã cảm thấy buồn
chán, lúc này nghe người lái thuyền nói sắp tới thành Phù Lăng thì tất nhiên
rất muốn lên bờ đi lại một phen. Khi nhìn sang hai bên bờ thấy lác đác có mấy
hộ gia đình, trong lòng nó lại càng ngứa ngáy, có điều nhìn bộ dạng trầm tư của
Nhật Khốc quỷ lúc này đang đứng nơi đầu thuyền, nó không dám trực tiếp nài nỉ
mà lúng túng bắt chuyện: “Tề thúc thúc đang nghĩ gì vậy?”
Nhật Khốc quỷ ngoảnh lại nhìn Tiểu Huyền, thấp giọng thở
dài, nói: “Ngươi nhớ kĩ lấy, sau khi tới Cầm Thiên bảo không được nói với bất
cứ người nào là ta họ Tề, sau này chúng ta cũng coi như không quen biết nhau
nữa.” Thì ra hắn biết thành Phù Lăng chỉ cách Cầm Thiên bảo một ngày đường,
nghĩ đến việc sắp phải chia tay Tiểu Huyền, trong lòng không khỏi có chút rầu
rĩ và lưu luyến. Hắn xưa nay luôn hành sự cẩn trọng, khi nói đến Cầm Thiên bảo
còn hạ thấp giọng xuống, không muốn để cho người lái thuyền