
nói những lời này lại
mang theo một luồng chính khí lẫm liệt, khiến tất cả những người xung
qnh chấn động. Có tên tiểu lâu la nhỏ giọng lầm bầm một câu gì đó, nhưng lại bị y nghe được, y liền cất tiếng cười vang. “Ta không phải minh chủ võ lâm gì hết, nhưng chuyên đi quản những việc bất bình trong thiên hạ. Nếu các ngươi không phục, cứ việc lên Ngũ Vị Nhai tìm ta.” Dứt lời, y
liền cho ta uống một viên đan dược, sau đó lững thững rời đi. Đám súc
sinh kia nghe thấy cái tên Ngũ Vị Nhai thì đều cả kinh thất sắc, không
dám làm khó ta nữa, chỉ sau một loáng đã nháo nhào bỏ chạy. Tên Cao Tử
Minh kể từ đó cũng biến mất, không còn thấy xuất hiện trên giang hồ...”
Tiểu Huyền nghe tới đây, nghĩ đến cảnh tượng hán tử đó chỉ bằng mấy lời nói
ngắn ngủi mà đã dọa cho đám sơn tặc hung ác kia phải bỏ chạy tứ tán,
không khỏi cảm thấy hết sức khâm phục khí độ của y, bèn hỏi: “Ông ấy là
ai vậy?”
Nhật Khốc quỷ thở dài, than: “Ngoài Trùng đại sư trên Ngũ Vị Nhai ra, còn ai có thể có uy thế lớn đến như vậy nữa!”
“Thì ra ông ấy chính là Trùng đại sư!” Tiểu Huyền vừa nghe Nhật Khốc quỷ nói vậy, lập tức nhớ lại những lời mà cha từng kể với mình: “Trên giang hồ
có một vị kỳ nhân được xưng tụng là bạch đạo đệ nhất sát thủ, tên gọi
Trùng đại sư. Ông ấy chuyên quản những việc bất bình trong thiên hạ, còn khắc tên qn tham trong triều lên Ngũ Vị Nhai, lấy một tháng làm kỳ hạn
giết chết, chưa bao giờ sai lệch. Có thể nói ông ấy chính là khắc tinh
của tất cả những tên qn tham trong thiên hạ.”
Chẳng ngờ lúc này
lại nghe nói tới tên của Trùng đại sư, Tiểu Huyền lập tức cảm thấy máu
huyết sôi trào, hào khí dâng cao, không thể nói thêm một lời nào nữa,
trong lòng chỉ nghĩ sau này mình nhất định phải làm một vị đại anh hùng
đại hào kiệt như vậy thì mới không uổng kiếp sống này...
Một hồi lâu sau Tiểu Huyền mới bình tĩnh trở lại, tiếp tục cất tiếng hỏi: “Vậy thúc thúc có cứu được con trai không?”
Nhật Khốc quỷ thấp giọng nói: “Ta băng bó sơ qua vết thương, sau đó lập tức
trở lại sơn trang của tên địa chủ kia. Lũ sơn tặc Phi Vân trại đều kinh
sợ uy danh của Trùng đại sư, đã bỏ chạy chẳng còn một mống, chỉ có gia
đình tên địa chủ kia là không kịp bỏ chạy, bị ta chặn trên đường. Sau
khi truy hỏi, ta mới biết rằng thằng bé đã...” Nói tới đây, Nhật Khốc
quỷ chợt dừng lại. Trong bóng tối, dường như hắn đã phải cố gắng hết sức để kìm nén, giọng nói nghẹn ngào mang theo vẻ tang thương tột độ: “Cuối cùng ta cũng đã nhìn thấy con ta. Ngươi có biết tấm mặt nạ da người của tên lùn kia tại sao lại tinh xảo đến thế không? Đám súc sinh đó vì muốn đối phó với ta nên đã lột da một thằng bé mới mười tuổi, chế tạo thành
mặt nạ da người...”
Tiểu Huyền nghe nói tới việc tàn nhẫn như thế, nhất thời bị chấn động, ngẩn ngơ há hốc miệng. Khi mới gặp, nó chỉ cảm
thấy Nhật Khốc quỷ hung ác vô cùng, nào có từng nghĩ rằng hắn lại có một quá khứ bi thảm như vậy. Trong lòng trào dâng những nỗi xót xa, nước
mắt nó trào ra từ trong khóe mắt, không nói thêm được lời nào nữa. Chỉ
nghe giọng nói của Nhật Khốc quỷ dần trở nên thảm thiết tột cùng, gần
như đã gào lên đến khản giọng: “Uổng cho ta khổ luyện võ công, lập chí
hành hiệp trượng nghĩa, vậy mà lại không thể bảo vệ vợ con của mình.
Ngươi nói đi! Ngươi nói đi! Ta có nên báo thù không?”
Tiểu Huyền
đưa tay lau nước mắt, ngẩn ngơ gật đầu. “Trùng đại sư nhất định sẽ giúp
thúc thúc báo thù.” Nhật Khốc quỷ lại giống như đã bị ma nhập, gằn giọng nói: “Cho dù Trùng đại sư có giúp ta giết sạch lũ súc sinh đó thì cũng
ích gì, vợ con ta đâu có thể sống lại được. Hơn nữa, ta cũng không cần
mượn tay người khác báo thù.” Hắn đột nhiên cất tiếng cười gằn dữ tợn,
trong giọng nói lạnh băng dường như còn xen lẫn tiếng khóc: “Ngươi có
biết ta đã báo thù như thế nào không?”
Tiểu Huyền nghe thấy tiếng
cười tà ác của Nhật Khốc quỷ thì đã thấp thoáng đoán ra được điều gì,
cảm thấy sống lưng trở nên lạnh ngắt. Quả nhiên, Nhật Khốc quỷ lại cười
thêm mấy tiếng nữa rồi hằn học nói: “Ta đã giết cả nhà tên địa chủ rồi
cũng lột da, rút gân con trai hắn, sau đó ăn từng miếng, từng miếng...
Ha ha ha ha...” Đột nhiên hắn lại cười phá lên, nói chậm rãi từng tiếng
một: “Ngươi khóc rồi, ngươi khóc rồi, ta phải ăn thịt ngươi, ta phải ăn
thịt ngươi...”
Tới lúc này Tiểu Huyền mới phát giác gương mặt mình đã giàn giụa nước mắt, trong cơn kinh hãi liền vội vàng nhảy bật dậy,
định chạy ra ngoài nhưng lại quên mất chưa kéo quần lên, thế là chân bị
vấp một cái, ngã nhào xuống đất. Rồi nó lại cảm thấy lưng áo căng ra,
thì ra đã bị Nhật Khốc quỷ đưa tay tới nhấc bổng lên. Trong cơn kinh
hãi, nó chỉ nhìn thấy giữa bóng tối có một cặp mắt trợn trừng như đang
phun lửa nhìn chằm chặp vào mình, nhất thời ngây ra, không dám động đậy
thêm nữa.
“Ngươi th rồi!” Nhật Khốc quỷ lẩm bẩm. “Ngươi rốt cuộc đã khóc rồi!”
Tiểu Huyền thấy trên khuôn mặt Nhật Khốc quỷ đầy những nếp nhăn, giống như
đột nhiên già đi mấy chục tuổi. Nghĩ đến cái chết thảm của vợ con hắn,
nó cảm thấy sợ hãi tột cùng. Dù biết rõ là không nên nhưng vẫn để