pacman, rainbows, and roller s
Hoàng Hậu Bảy Sắc

Hoàng Hậu Bảy Sắc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323064

Bình chọn: 8.5.00/10/306 lượt.

u, ba là thương nhân, nhà cửa cũng khá giả lắm,

nhưng mà bạn ấy lại không cao ngạo đâu. Bạn ấy rất dễ thương." Cảnh Thần

vốn dĩ có thể nói về Tịnh Hiếu một cách mĩ miều và tỉ mỉ hơn thế, nhưng ánh mắt

mẹ hắn tràn ngập niềm vui như vậy, làm hắn thấy hơi e ngại, nên hắn chỉ có thể

giới thiệu sơ về nhỏ như vậy thôi.

"Tịnh Hiếu? Cái tên cũng hay lắm, khi nào thì giới thiệu cho mẹ biết

đây?"

Cảnh Thần cảm thấy hơi phức tạp rồi. Vì hắn hiểu rõ cá tính của Tịnh Hiếu, hắn

biết nó sẽ chẳng chịu chấp nhận một lời đề nghị như vậy đâu, và hắn cũng hiểu

rõ bà mẹ yêu quý của mình nữa, đá nói là phải giữ lấy lời.

"mẹ...công việc của mẹ bận rộn như vậy, không cần phải gặp đâu. Với

lại...làm vậy người ta sợ đó."

"Chỉ là đến nhà ăn cớm thôi mà, gặp một chút, có gì mà phải sợ chứ? Dù gì

nó cũng là người bạn gái đầu tiên của con trai mẹ, tất nhiên là mẹ muốn gặp

chứ. Con phải sắp xếp chuyện này nhanh lên đó, nhanh đi báo cho tịnh Hiếu một

tiếng đi, khi nào mẹ có thời gian thì con gọi nó tới." Xem ra mẹ hắn không

phải đang đùa rồi.

Cảnh Thần toát cả mồ hôi. tịnh Hiếu à Tịnh Hiếu, cậu đừng trách mình nhé!

Lúc này Tịnh hiếu đang ngồi chơi trò chơi điện tử trên máy tính, nó bỗng hắt xì

lên một tiếng.

"Cảm rồi à...hic"

Trong lúc mẹ Cảnh Thần đang nhắc đến Tịnh Hiếu, thì nó ở nhà bị hắt xì một

phát, tất nhiên nó vẫn chưa hay biết gì cả, nó vẫn sống cuộc sống bình thường

của nó như mọi ngày, một cuộc sống hưởng thụ, chỉ có ăn và ngủ

***

Bên ngoài, gió thổi những chiếc lá mùa hè rơi lác đác ngoài sân, một vài chiếc

lá bị vướng vào khung kính cửa sổ.

Còn bên trong, đang diễn ra một cuộc trò chuyện bí mật và đen tối.

"Hóa ra câu lạc bộ Theo đuổi Ước mơ cũng chẳng có tài cán gì cả.:"

"Mày chỉ thắng được kẻ không tấn công mình thôi."

"Mày nói vậy là ý gì? Ảnh Hy, mày làm tốt lắm, nhưng sao mày không vui

vậy?" Tên đầu sỏ nở một nụ cười đắc chí, hiện rõ vẻ xấu xa trong đôi mắt

hắn.

"Vì Cảnh Thần vốn không phải là một đứa hiếu chiến." Ảnh Hy nhận thức

rõ mình đang nói gì, đây tất cả là những gì hắn muốn nói trong lúc này.

"Đừng có nói tên thằng đó ra trước mặt tao!"

"Tao biết...làm bạn với mày bao nhiêu năm nay, bất cứ việc gì tao làm, mày

đều hiểu cả." Hai tay hắn nắm chặt như hai quả đấm, hắn đang lúng túng

không biết phải nói thế nào.

Tên kia tỏ ra ngạc nhiên, nhưng chỉ một lúc sau hắn đã trở lại như bình thường.

"Những mâu thuẫn của tao với nó vốn không liên quan gì tới mày, nhưng việc

mày đồng ý tiếp cận với con nhỏ kia là đã giúp tao rất nhiều rồi." Hắn tỏ

ra hiểu rõ Ảnh Hy.

"Vì thế...tao muốn nói...tao muốn rúi lui." Vì chỉ có cách này, hắn

mới có cơ hội bắt đầu lại từ đầu, và mới có thể tìm cho mình một tương lai tươi

sáng hơn.

Tên thiếu niên đó nhìn Ảnh Hy. Hắn không thể tin được là Ảnh Hy lại như vậy.

"Mày có muốn nghe lý do không?" Ảnh Hy hỏi.

"Không cần đâu. Mày cũng có những dự đinh riêng của mày."

Không ai có thể thay đổi được suy nghĩ của người khác, và hắn cũng không muốn

thay đổi bất cứ suy nghĩ hay tư tưởng nào của Ảnh Hy.

***

Học sinh cuối cấp của trường Thần Lạc đang tập trung dưới sân trường.

Có một nữ sinh bước tới phía cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy hai cánh cửa sổ ra, làn tóc

bay nhẹ theo cơn gió như nhịp điệu của một khúc nhạc. Nhỏ đang thưởng thức hơi

thở của gió, để gió cuốn đi tất cả những gì trong nhỏ.

"Trên đời này quả chẳng có gì đáng phải lưu luyến..." tịnh Hiếu vịn

tay vào khung cửa, nò nhìn xuống đôi chân tí nữa là trượt xuống của mình.

"Tịnh Hiếu à...Đúng là tật xấu không đổi mà." Cảnh Thần đứng sau lưng

giật tay nó: "Cậu mà chết đi thì trên đời này còn ai giữ cái biệt danh

Thiên Hạ đệ nhất lười nữa chứ."

"Dù gì thì cũng không chỉ có mình vinh dự nhận được cái biệt hiệu

đó."

Chuyện này cũng đơn giản và dễ hiểu thôi, vào một cái buổi sáng mùa hè mà đáng

lý ra là dành để ngủ, Cảnh Thần lại lôi Tịnh Hiếu đến trường, lý do là vì chị

Ân Từ nhận được sự ủy thác của bạn chị ấy, và cho rằng công việc này giao cho

chủ nhiệm mới là hợp nhất, chính vì vậy mà trách nhiệm được đặt lên vai Cảnh

Thần.

Nhỏ cũng không quản cực nhọc mà đến trường cùng Cảnh Thần và giúp hắn vô điều

kiện, nhưng mà thật không ngờ rằng nớ vừa nhận được một thông tin khủng khiếp

từ Cảnh Thần.

"Cậu bảo mình đến gặp mẹ cậu, chẳng khác nào quẳng mình xuống dưới

đó!" Tịnh Hiếu không dám tưởng tượng đến cái cảnh đi gặp mẹ hắn nữa.

"Trời ơi, sao mình có thể làm như vậy được chứ? Tịnh hiếu à, nếu như cậu

chết đi, có làm ma thì mình cũng không tha cho cậu đâu." Cảnh Thần nhìn nó

tha thiết.

Cảnh Thần ngây người ra, hắn hơi thất vọng, nhưng rồi lại hớn hở ngay:

"Mình quyết đỉnh rồi, mình sẽ bám lấy cậu không rời đâu."

"Chẳng ích gì đâu, mình sẽ không đi gặp mẹ cậu đâu." Tịnh Hiếu kiên

quyết.

"Mình biết, chuyện này khiến cậu rất khó xử." Cảnh Thần nắm lấy tay

nó: "Nhưng...mình hiểu rõ mẹ mình nhất, nếu không gặp là sẽ gặp rắc rối

đó."

"Mẹ cậu cũng thật là..." có nên xin bác ấy tha cho không nhỉ?

"Nếu là mẹ cậu thì sao? Chẳng phải bác cũng thích những người dễ thương

sao?" Cảnh thần