XtGem Forum catalog
Kết Hôn Anh Có Dám Không

Kết Hôn Anh Có Dám Không

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324514

Bình chọn: 9.00/10/451 lượt.

hìn thấy người ta kết hôn chứ?”. Cố Đại Hải cũng cười.

“Hả?

Không phải chứ? Bộ váy đỏ em mặc hôm ấy là do em cố ý chọn đấy, Thẩm Lãng nói

là em đã phải mất cả ngày chỉ để chọn đồ để mặc ở lễ cưới đó”. Mồ hôi tôi túa

ra.

“Ha ha

ha, em cũng hay thật!”. Cố Đại Hải véo mũi tôi.

“Oa, em

thấy rất may mắn…”. Hai chúng tôi cùng đứng ngoài xe, tôi dựa vào ngực Cố Đại

Hải.

“Anh

cũng thế”. Cố Đại Hải châm thuốc.

“A, anh

xem, cây hồng kia có nhiều quả chưa kìa!”. Vừa ngẩng đầu lên, tôi phát hiện ra

một cây hồng.

“Ừ,

nhiều quá!”. Cố Đại Hải nhìn theo hướng tay tôi chỉ.

“Bọn

mình ăn trộm đi!”. Tôi kéo Cố Đại Hải đến gốc cây.

“Thế có

sao không?”. Cố Đại Hải chần chừ, níu tôi lại.

“Đứng

im! Sắp được rồi!”. Tôi cố với lấy một quả to rồi ngắm thêm quả nữa.

“Này!

Làm cái gì thế hả?”. Một luồng ánh sáng rọi thằng vào mặt khiến tôi giật mình,

chỉ kịp hét lên một tiếng rồi rơi bịch xuống đất, đè ngay lên người Cố Đại Hải.

“Mấy

tuổi rồi hả? Nửa đêm còn đi ăn trộm quả nhà người ta!”. Ông bác bảo vệ khu phố

giận điên người, tôi đoán, chắc bác ấy tưởng là bắt được trộm sẽ được tăng

lương, không ngờ lại vớ phải hai đứa đi trèo trộm hồng.

“Ha ha

ha…”. Tôi và Cố Đại Hải không nhịn được nữa, cùng cười phá lên.

“Cười…

cười cái gì…?”. Ông bác đó tức quá, líu cả lưỡi lại, càng làm bọn tôi cười to

hơn.

“Đi đi,

đi đi!”. Chúng tôi cười mãi, cuối cùng bác ấy còn phải giúp bọn tôi tìm người

thay khóa nữa.

“Quả

hồng đó…”. Tôi chỉ vào quả hồng đang để trên đất.

“Cầm

lấy, cầm lấy đi!”. Bác bảo vệ tức đến nỗi suýt giẫm lên luôn.

“Quả

hồng này ngọt thật đấy!”. Việc đầu tiên tôi và Cố Đại Hải làm khi vào nhà là

trèo lên ghế ăn hồng.

“Ha ha,

được đấy, mấy nữa vợ chồng mình vác hẳn thang ra trèo!”. Cố Đại Hải cười.

“Ha ha

ha… Ái…”. Cười được một lúc, tôi bỗng thấy đầu đau nhói, đau đến không chịu

nổi, mắt mũi hoa cả lên.

“Sao

thế?”. Thấy thế, Cố Đại Hải vội ôm lấy tôi.

“Đau

đầu…”

“Em cố

chịu nhé, giờ mình tới bệnh viện!”. Cố Đại Hải luống cuống lái xe.

“Không

được, anh dừng lại đi! Em buồn nôn…”. Tôi lập tức mở cửa xe.

“Đợi

anh dừng hẳn đã!”. Cố Đại Hải phanh gấp, dí ngay một ông anh đang đi bộ vào sát

lề đường.

“Mẹ mày

chứ! Có biết lái xe không hả?”. Thằng cha ấy quát ầm ĩ.

“Xin

lỗi, xin lỗi!”. Cố Đại Hải đang dìu tôi ra, giơ tay lên vẫy.

“Bác

sĩ, chuyện này là sao ạ?”. Mồ hôi Cố Đại Hải vã ra.

“Cái

này không nói chính xác được. Do trước đây, cô ấy bị tai nạn, có nhiều chuyện

không nhớ được, chuyện lần này chắc có liên quan”. Bà bác sĩ nhìn tấm phim,

“Thế này đi, giờ tôi sẽ kê đơn, có lẽ cục máu tụ trong đầu đang tan dần, không

chừng đây là chuyện tốt, có thể nhớ lại được đấy!”

“Ôi…”.

Về đến nhà, tôi nằm lăn ra ghế.

“Đừng

nằm ở đó, em lên giường đi, anh làm gì đó ngon ngon cho em!”. Cố Đại Hải kéo

tôi vào giường nằm, vừa xoa đầu tôi vừa thủ thỉ. “Khổ thân em, ăn được tí hồng

thì nôn hết mất rồi.”

“Ha ha

ha…”. Nghe anh ấy nói thế, tôi bật cười.

“Cười

cái gì mà cười?”. Cố Đại Hải đắp chăn cho tôi. “Đúng rồi, chuyện này đừng kể

với người nhà em nhé! Vì đến giờ vẫn chưa biết ai là kẻ đâm em, nhỡ đúng là bà

chị thần kinh đó thì sao?”

10.

Kỳ nghỉ

tết, bọn tôi rủ nhau tới nhà Trần Lộ ăn thịt dê. Nhà họ chỉ có hai người nên

khá lạnh lẽo, hơn nữa, tết xong, tôi và Lâm Sở đều phải đi công tác xa, A Mông

và Lý Triển Bằng cũng bận nhiều chuyện, chẳng có thời gian để tụ tập nữa.

“Trần

Lộ, dấm nhà cậu để ở đâu thế?”

“Trong

tủ bếp ấy!”. Trần Lộ đáp.

“Này!

Thẩm Ngư!”. A Mông vừa bước vào cửa đã kêu ầm lên.

“Sao

sao? Nhớ mình đến thế cơ à?”. Tôi chạy ra.

“Này,

con chó nhà cậu đang làm gì kìa?”. A Mông giơ tay ra chỉ, Bội Bội của tôi đang

ngoạm miếng thịt dê để trên bàn.

“Đồ chó

chết! Thịt sống mà cũng ăn hả?”. Tôi ôm Bội Bội lại, quay ra thì thấy Lý Mông

đang quẳng Đu Đu lên trên không.

“Lữ Tiểu

Mông! Cậu xem, con cậu đang làm trò gì kia?”. Tôi xông đến, đá A Mông một phát.

“Thôi

thôi, không chơi với mèo nữa, cẩn thận không nó cắn con đấy!”. Cố Đại Hải vội

chạy tới giải cứu con mèo.

“Ha ha

ha…”. Chứng kiến cảnh tượng bát nháo ấy, Dương Siêu ngồi cười trên ghế.

“Gâu

gâu… gâu…”. Bội Bội nhảy xuống đất đòi ăn, còn đuổi theo Lý Mông nữa.

“Mẹ ơi…

Sau này đừng có sinh con nhé!”. Cố Đại Hải ngả người ra ghế, lau mồ hôi, anh ấy

vừa bị Lý Mông hành cho một trận.

“Đã

hiểu tại sao em lại khổ sở đến thế chưa hả?”. Lý Triển Bằng khoác vai Cố Đại

Hải.

“Đúng…

Đồng bệnh tương liên”. Cố Đại Hải bắt tay Lý Triển Bằng, mặt tỏ vẻ thông cảm.

“Làm

sao?”. Lâm Sở đột nhiên cất tiếng làm hai bọn họ giật cả mình. “Ăn thôi, ăn

thôi!”. Cô ấy gọi mọi người tới cứ như thể đang ở nhà mình.

“Thôi

đi, chủ nhà còn chưa động đũa kia kìa!”. Bobo huých Lâm Sở.

“Ờ,

đúng rồi, Trần Lộ, mau tới ăn cơm đi!”. A Mông ngoảnh mặt vào bếp, gọi.

“Đến

đây!”. Trần Lộ cầm mấy chai lớn ra. “Mình đi lấy rượu ấy mà!”

“Uống

ít thôi đấy!”. Cố Đại Hải đập khẽ.

“Sang

bên kia! Đáng ghét!”. Tôi định cấu anh ấy một phát, chẳng ngờ lại cấu nhầm Lâm

Sở.

“Này

này, chưa uống mà cậu đã say rồi hả?”.