Old school Swatch Watches
Kết Hôn Anh Có Dám Không

Kết Hôn Anh Có Dám Không

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324393

Bình chọn: 7.00/10/439 lượt.

oài thật hả?”. Mẹ tôi gọi điện

hỏi.

“Vâng

ạ. Visa làm xong rồi, sắp đi.”

“Ờ, mẹ

rất quý con bé, hay để mẹ đi tiễn cùng nhé!”. Nghe mẹ nói thế, tôi thấy hơi khó

chịu, trên đời này, ngoài tôi ra, hình như nhìn thấy con gái nhà ai, mẹ tôi

cũng yêu quý lắm ấy.

“Tùy

mẹ, đi thì đi, không đi cũng được!”

“Ờ, thế

để mẹ xem người nào ở nhà mình đi tiễn được nhé!”. Mẹ tôi cúp điện thoại. Tôi không

nhớ rõ khi đó, đầu tôi có phải là đầu lợn không nữa mà chẳng nói gì, mấy ngày

hôm sau đã quên luôn chuyện này.

“Tiểu

Khê, đồ đạc mang hết rồi chứ?”. Cố Đại Hải kiếm đâu được một cái ô tô to nhét

tất cả chúng tôi lên: bố chồng, mẹ chồng, Cố Tiểu Khê, cả đại biểu của gia đình

chúng tôi - Thẩm Lãng - nữa. Tôi chỉ muốn đập đầu chết luôn cho xong. Thẩm Lãng

lại còn cố ý ngồi bên cạnh Cố Tiểu Khê chứ!

“Mang

đủ rồi ạ”. Giọng của Cố Tiểu Khê rất bình tĩnh, bình tĩnh như trời yên biển

lặng trước khi giông tố ập đến.

“Sao em

cứ uống nước mãi thế?”. Lúc tới đường cao tốc, gặp phải đoạn tắc đường. Cố Đại

Hải mới quay sang hỏi tôi, khi đó, tôi đã uống hết một chai nước khoáng, đang

định mở thêm chai nữa.

“Em

khát”. Tôi suýt sặc.

“Ờ, tí

lại tha hồ mà đi vệ sinh nhá!”. Cố Đại Hải cười hì hì.

“Thôi,

lái xe đi!”. Tôi nhìn Thẩm Lãng qua gương chiếu hậu. Tôi điên mất, mẹ tôi cử ai

không cử, nhất quyết bắt Thẩm Lãng đi, biết thế này chẳng cần ai ra tiễn biệt

cho xong. Cố Tiểu Khê cúi đầu, nắm chặt quai túi xách, lúc làm cho nó dài ra,

lúc lại kéo ngắn lại. Bố mẹ chồng tôi vờ như không nhìn thấy, chẳng nói gì cả.

“Này,

anh đi nhanh hơn được không?”. Tôi ôm bụng, khẽ giục Cố Đại Hải.

“Anh đã

bảo đừng có uống nhiều nước rồi mà!”. Cố Đại Hải khó chịu.

“Im

đi!”. Mồ hôi tôi vã ra. Đến sân bay, chẳng nói chẳng rằng, tôi chạy ngay tới

nhà về sinh, chỉ sợ mở miệng nói là sẽ tè ra quần mất. Lúc ra khỏi đó, tôi thấy

Cố Tiểu Khê đang ôm bố mẹ, sau đó ôm Cố Đại Hải, đợi tôi đi tới thì quay sang

ôm tôi một cái, rồi mắt ngân ngấn lệ nhìn Thẩm Lãng, răng cắn chặt vào môi,

miễn cưỡng nói: “Cảm ơn anh đã tới tiễn em.”

Mặt

Thẩm Lãng tái xanh.

“Anh

sao thế?”. Cố Đại Hải sờ trán Thẩm Lãng.

“Không

sao”. Thẩm Lãng cắn răng nói: “Anh hơi say xe, sang bên kia ngồi chút đã…”

“Sao

giờ lại bị say nhỉ? Hồi trước đi học có bị đâu”. Cố Đại Hải tỏ vẻ hoài nghi

“Không

sao, không sao! Để em đi xem anh ấy thế nào, anh tiễn Tiểu Khê đi!”. Tôi kiếm

cớ theo Thẩm Lãng tới ngồi trên ghế đợi.

“Say xe

thì bảo nó vào nhà vệ sinh mà nôn con ạ”. Mẹ Cố Đại Hải đưa cho tôi bịch khăn

giấy.

“Dạ”.

Tôi liếc mắt nhìn Thẩm Lãng đang ngồi đờ ra, cúi đầu nín lặng. Tôi muốn nói gì

đó nhưng sợ mình nói linh tinh lại khiến anh ấy buồn hơn. Đột nhiên Thẩm Lãng

bật dậy, định lao vào trong, thấy thế, tôi vội vàng kéo anh ấy lại. Mọi người

trong sân bay quay lại nhìn chúng tôi.

“Anh

làm gì đấy hả?”. Tôi nắm chặt lấy vạt áo Thẩm Lãng.

“Bỏ anh

ra! Em tránh ra đi!”. Thẩm Lãng đẩy tôi, anh ấy khỏe thật, làm tôi ngã lăn

xuống đất. Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc anh ấy dám làm thế

này với tôi.

“Anh có

thể làm gì hả?”. Tôi đứng dậy, tát cho anh ấy một cái.

“Đây là

cơ hội cuối cùng của anh, cô ấy sắp đi rồi!”. Mắt vằn lên những tia máu đỏ,

Thẩm Lãng tức giận tát lại tôi. Cái tát khiến tôi sững sờ, anh ấy cũng đờ

người.

“Anh đi

đi!”. Tôi chỉ tay. “Đi đi! Có giỏi thì đi đi! Anh làm được gì chứ? Hả? Anh đã

làm được cái gì? Lúc nào cũng nói người này hại anh, người kia hại anh, em thật

không hiểu nổi, có ai kề dao vào cổ anh, ép anh làm không? Anh nói đi!”. Tôi

đẩy anh ấy, Thẩm Lãng loạng choạng lùi ra phía sau mấy bước rồi ngồi phịch

xuống đất.

“Này

cô, không sao chứ?”. Mấy nhân viên trong sân bay chạy lại hỏi, họ không hiểu

đang xảy ra chuyện gì.

“Không

sao”. Tôi rút giấy ăn ra lau miệng, chảy máu rồi.

“Ha ha

ha…”. Thẩm Lãng ôm mặt cười, cười đến nỗi nước mắt chảy ra, sau đó, anh ấy lặng

lẽ bỏ đi.

“A lô,

Cố Đại Hải à?”. Tôi vừa đi ra phía ngoài vừa gọi điện cho Cố Đại Hải.

“Sao

thế em?”. Giọng Cố Đại Hải gấp gáp, chắc anh ấy tưởng đã xảy ra chuyện lớn.

“Tòa

soạn có chút việc, em phải về xử lý gấp. Em và Thẩm Lãng đi trước đây, anh đưa

bố mẹ về sau nhé!”. Tôi vẫy tay taxi.

“Ờ, OK!

Em đi đi! Anh sẽ bảo bố mẹ”. Cố Đại Hải thở phào rồi cúp máy.

“Chị…

đi đâu ạ?”. Nhìn bộ dạng của tôi, cậu tài xế hơi hoảng.

“Công

ty XX”. Tôi bảo cậu ta đưa tôi tới chỗ A Mông.

15.

“Cậu

sao thế?”. A Mông nhìn tôi chằm chằm.

“Đừng

hỏi nữa!”. Tôi ôm miệng.

“Miệng

cậu sao vậy?”. A Mông đúng là thô lỗ cô ấy kéo giật tay tôi ra làm miệng tôi

đau nhói.

“Thằng

nào đánh cậu hả?”. A Mông giận dữ.

“Cậu

đừng hét nữa được không?”. Tôi vội ngăn.

“Thẩm

Lãng đánh cậu?”. A Mông rót nước cho tôi. “Sặc, anh ấy dám làm thế á?”

“Chỉ

dám với mình thôi…”. Tôi nhìn vào gương, lau miệng.

“Xem ra

lần này là thật rồi”. A Mông châm thuốc.

“Chắc

thế! Thẩm Lãng đúng là đồ khốn kiếp! Thế này thì làm sao mình gặp Cố Đại Hải

được chứ?”. Giờ tôi chẳng biết phải về nhà kiểu gì đây.

“Đến

chỗ Lâm Sở đi, cô ấy đưa chìa khóa cho mình rồ