Kết Hôn Anh Có Dám Không

Kết Hôn Anh Có Dám Không

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323441

Bình chọn: 7.5.00/10/344 lượt.


“Hoa

Thiên… anh ấy chịu để yên à?”

“Ừ. Thế

nên mình sắp sang Nhật với anh ấy, chắc không đợi được đến lúc A Mông sinh con

đâu. Nhưng có lẽ bọn mình sẽ chờ Trần Lộ sinh rồi mới đi”. Bỗng dưng tôi lại

muốn véo má Lâm Sở.

“Á! Làm

gì thế hả?”. Bị tôi véo cho một cái, cô ấy hét toáng lên.

“Lưu

lại tí kỉ niệm”. Tôi bấu mạnh hơn.

“Thế có

cần mượn dao không?”. Lâm Sở thản nhiên đưa dao gọt hoa quả cho tôi.

Lượn

một vòng qua nhà mọi người rồi tôi mới trở về nhà của Hoa Thiên. Vừa tới cửa,

tôi thấy Thẩm Lãng đang ngồi đợi ở đó.

“Em về

rồi à?”

“Có

chuyện gì thế?”. Tôi mở cửa, bảo anh ấy vào nhà.

“Anh

nghe mọi người nói…”. Thẩm Lãng lắp bắp một lúc mới mở miệng. “Họ nói… em có

thai rồi.”

“Đúng

vậy”. Tôi cố gắng nói một cách thản nhiên.

“Hoa

Thiên biết chưa?”. Mặt Thẩm Lãng trắng bệch ra.

“Anh ấy

biết rồi. Vậy nên đợi Trần Lộ sinh em bé xong, bọn em sẽ quay về Nhật”. Tôi

ngồi xuống cạnh Thẩm Lãng, định châm thuốc hút nhưng cuối cùng lại buông xuống.

“Nhanh

vậy sao?”. Thẩm Lãng kinh ngạc.

“Vâng,

Hoa Thiên không muốn em ở lại đây nữa.”

“Cố Đại

Hải có biết chuyện đó không?”. Thẩm Lãng uống một ngụm nước rồi hỏi tôi.

“Anh ấy

không biết, mà em cũng không muốn cho anh ấy biết, đứa con này là của em”. Tôi

xoa tay lên bụng, đây là món quà quý giá nhất của tôi, nó khiến tôi cảm thấy ấm

áp.

Lúc Hoa

Thiên về, Thẩm Lãng vẫn đang ở đây.

“Anh về

rồi. Ơ, anh trai tới chơi ạ? Anh ở lại ăn cơm cùng bọn em nhé!”. Hoa Thiên vồn

vã. Dạo này, anh ấy ngủ không ngon. Anh ấy thường lặng lẽ nhìn tôi, nhiều đêm

rất khuya rồi mà vẫn ngồi ở phòng khách. Tôi nghĩ sau khi chúng tôi quay về

Nhật, mọi chuyện sẽ trở lại bình thường thôi.

“Hay là

mấy đứa em về nhà ăn cơm đi, hôm nay mẹ làm sườn xào chua ngọt đấy”. Thẩm Lãng

đứng dậy vươn vai.

“Tuyệt

quá, em đỡ phải vào bếp”. Tôi cười sung sướng, mẹ tôi làm món sườn xào ngon

miễn chê.

“Bọn

con sắp quay lại Nhật bố mẹ ạ”. Lúc ăn cơm, tôi nói.

“Gấp

thế sao?” Đôi đũa trong tay bố tôi rơi xuống bàn.

“Vâng,

con còn công việc bên đó mà”. Tôi không dám ngẩng đầu lên vì sợ mọi người nhìn

thấy mắt tôi đang ầng ậng nước.

“Đến

Tết, bọn con sẽ về ạ”. Hoa Thiên cũng chẳng biết nói gì nữa.

“Đúng

đấy mẹ. Hai đứa nó đều có nhiều việc phải làm ở Nhật mà”. Thẩm Lãng nói đỡ cho

chúng tôi.

“Không

xảy ra chuyện gì chứ?”. Ăn cơm xong, mẹ kéo tôi ra một góc, hỏi nhỏ.

“Có gì

đâu mẹ, chỉ là bọn con có chút chuyện phải giải quyết thôi. Mẹ yên tâm, còn mấy

tháng nữa là đến Tết, bọn con nhất định sẽ về mà”. Tôi ôm lấy mẹ, dạo này mẹ

tôi đã béo lên. Tôi vẫn còn nhớ mẹ từng đuổi đánh tôi khắp mấy con đường, lúc

đó, nếu không có Thẩm Lãng giúp, chắc chắn tôi đã không dám về nhà. Những lần

như thế, tôi luôn nghĩ rằng phải mau chóng rời khỏi căn nhà này, nhưng bây giờ,

tôi muốn mình có thể ở lại đây mãi mãi.

27.

“Ngư

Ngư!”. Lý Mông gọi tôi. Lần dã ngoại này, A Mông đưa cả con trai đi cùng.

Con chó

đáng ghét của Lâm Sở cứ nghe thấy người gọi “Ngư Ngư” là lao ngay tới.

“Cút

mau! Ai kêu mày hả?”. Tôi đánh nó. “Còn cả nhóc nữa, con phải gọi là dì Ngư

chứ! Chẳng biết phép tắc gì cả!”. Tôi cốc nhẹ vào trán Lý Mông.

“Hi hi,

có hai Ngư Ngư!”. Tiểu quỷ nhà A Mông vừa cười vừa chạy về phía Lý Triển Bằng.

“Này!

Hai người có biết dạy con không hả?”. Tôi xông lên, đá cho A Mông một phát.

“Dạy gì

chứ? Cậu đi mà bảo Lâm Sở ấy, chó của cậu ấy mà!”. A Mông chống tay vào hông,

hếch mũi lên nói, trông giống hệt con lợn con.

“Lâm

Sở, cậu có dạy con chó của cậu không hả?”. Tôi quát Lâm Sở nhưng cô ấy đang bận

thả diều với Bobo. Thời nào rồi mà còn thả diều chứ? Tôi không tin là nó có thể

bay lên được.

“Tiểu

Ngư, khi nào bọn em đi?”. Dương Siêu ra ngồi cạnh tôi. Sức khỏe của anh ấy chưa

được tốt lắm nhưng đã khá hơn trước rất nhiều.

“Đợi vợ

anh sinh xong, bọn em sẽ đi.”

“Em

không quay về nữa thật sao?”. Dương Siêu hỏi.

“Có lẽ

là thế. Nhưng lần này về, em có thu hoạch lớn mà, được hẳn một đứa con, vụ làm

ăn này lãi quá”. Tôi quay ra làm mặt xấu với anh ấy.

“Em

thấy ổn là được rồi, đừng nghĩ ngợi nhiều quá!”. Dương Siêu cầm chùm nho lên

ăn.

“Còn

anh nữa đó, phải biết tự chăm sóc mình, đừng gây chuyện nữa! Chỉ vì hai người

cứ thích sinh sự với nhau mà suýt nữa bọn em chẳng được nhìn thấy vợ chồng anh

hạnh phúc viên mãn như bây giờ đấy!”

“Trời

đất, em thì gây chuyện ít hơn bọn anh hả?”

Nhìn

mọi người nô đùa vui vẻ, tôi thấy cuộc đời này thật đẹp. Ai cũng tìm được hạnh

phúc rồi: A Mông và Lý Triển Bằng sắp có thêm một đứa con nữa; Dương Siêu có

cửa hàng riêng của mình, không bị di chứng gì từ vụ tai nạn trước kia; ba tháng

sau, Trần Lộ sẽ sinh em bé; hết năm sau, con của Ngụy Tử Lộ sẽ bắt đầu đi học;

Cố Tiểu Khê đang sống hạnh phúc với anh trai tôi. Còn Cố Đại Hải…

“Em

nghĩ gì thế?”. Hoa Thiên ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Em

đang nghĩ bây giờ mọi người đều đã có cuộc sống yên ổn rồi, chẳng còn là lũ

điên ngày xưa nữa”. Tôi nhìn Hoa Thiên. Liệu anh ấy có phải là bến đỗ của cuộc

đời tôi không?

“Chúng

ta sẽ sống hạnh phúc hơn họ, anh hứa đấy!” Ho


Ring ring