Snack's 1967
Kết Hôn Anh Có Dám Không

Kết Hôn Anh Có Dám Không

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324735

Bình chọn: 8.5.00/10/473 lượt.

h phải đi đánh răng.

“Vợ à, em lên đi, chiều anh tới đón!”. Vừa đưa được

tôi tới cổng tòa soạn, Cố Đại Hải lại vội vã đi mất.

“A, Cố Đại Hải, ví của anh này!”. Tôi gân cổ gọi.

“Náo nhiệt thật đấy nhỉ?”. Hoa Thiên cười hi hi, bước

tới từ sau lưng tôi.

“Ớ? Anh?”. Tôi ngớ người.

“Ha ha, chúng ta làm đồng nghiệp được chứ?”. Anh ấy

nhìn tôi cười rồi quay người, đi vào cổng tòa soạn.

“Đồng nghiệp? Hoa Thiên? Này, anh nói gì thế hả? Hoa

Thiên!”. Tôi vội vàng chạy theo.

6.

Cái thứ được gọi là duyên phận giống như cái bóng của

mình, sống chết thế nào cũng phải kéo hai người lại với nhau. Hoa Thiên đúng là

đến tòa soạn chúng tôi làm việc thật, chẳng biết vào từ khi nào, nghe nói cũng

có người đỡ đầu giống tôi, thậm chí còn dựa lưng chắc hơn cả tôi nữa. Tự nhiên

tôi có cảm giác đây là một âm mưu, con mụ la sát An Nguyệt chắc chắn không cam

tâm để tôi yên nên mới bảo em họ ra tay đây mà.

“Tôi giới thiệu nhân viên mới một chút nhé!”. Tổng

biên tập tươi cười đứng ngoài cửa.

“Anh chàng này được đấy chứ? Đẹp trai thật!”. Đến bà

cô già nhất phòng chúng tôi cũng phải động lòng.

“Không biết, làm việc đi!”. Tôi vội vàng tránh ra xa.

“Hi!”. Trước mặt bao nhiêu người, Hoa Thiên lại chủ

động vẫy tay chào tôi, khiến mọi người quay sang nhìn tôi chằm chằm.

“Sao?”. Tôi đang ôm một đống đồ trên tay, chẳng biết

trốn vào đâu.

“Trưa nay đi ăn cơm với anh nhé!”. Anh ấy nở một nụ

cười mê hồn, mấy người trong phòng không khác gì bọn gà chọi, ngẩng hết cổ lên

nhìn.

“Không đi!”. Tôi giẫm cho anh ấy một phát, ngầm bảo ra

ngoài hẵng nói.

“May mà em không mang giày cao gót đấy!”. Hoa Thiên

hiểu ý, theo tôi ra ngoài,

“Thôi đi, sao tự nhiên anh lại chạy tới đây hả?”. Tôi

đặt đống đồ lên cửa sổ.

“Đi làm chứ còn gì nữa! Anh nghe nói em làm ở đây nên

cũng muốn tới”. Anh ấy nghịch tóc tôi.

“Đồ đểu!”. Tự nhiên tôi thấy sởn da gà, người lạnh

toát. May mà đúng lúc đó, chuông điện thoại vang lên, tôi vội chạy đi nghe.

Cố Đại Hải thật thông minh, kịp thời gọi tới đòi ví

của anh ấy, chúng tôi liền hẹn nhau buổi trưa cùng đi ăn cơm.

“Nghe thấy gì chưa?”. Tôi huơ huơ chiếc điện thoại.

“Ờ, nghe thấy rồi”. Hoa Thiên thật thà gật đầu.

“Tốt, nghe thấy rồi thì anh làm việc của mình đi

chứ!”. Tôi ôm đống đồ, bước đi.

“Em không chào tạm biệt anh à?”. Giọng nói anh ấy vang

lên sau lưng tôi. Tôi giơ tay lên vẫy bừa, chẳng thèm quay lại nhìn.

“Ôi… Mệt chết mất thôi…!”. Cố Đại Hải đỗ xe ở cách xa

tòa soạn, tôi lại nghỉ muộn, chắc anh ấy cũng vừa mới tới nơi, thế mà còn chê

tôi chậm.

“May mà em tới không muộn lắm, nếu không là hết chỗ

rồi, ở trên mạng quán ăn này nổi tiếng ra phết đấy!”. Cố Đại Hải cười.

“Mệt chết được, anh có nhân tính không hả?”. Tôi tu

ừng ực cốc trà miễn phí trên bàn.

“Tại em ra muộn mà…”. Cố Đại Hải chăm chú nhìn Menu.

“Đúng rồi, anh nhìn thấy Hoa Thiên đi ra từ cửa tòa

soạn đấy…”. Cố Đại Hải vừa xới cơm vừa nói, làm tôi suýt thì cắn luôn vào miệng

bát.

“Anh nói gì cơ?”. Tôi giả vờ không nghe rõ.

“Răng em không sao chứ?”. Cố Đại Hải vạch mồm tôi ra.

“Thôi thôi!”. Tôi lôi gương ra kiểm tra.

“Anh chỉ nói thế thôi, em lo gì chứ?”. Cố Đại Hải cười

với tôi, nụ cười đầy ẩn ý.

“Rồi, thế em cũng nói cho anh biết, không may là anh

đoán đúng rồi đấy, từ hôm nay, Hoa Thiên chính thức là phóng viên ảnh của tòa

soạn bọn em…”. Tôi vừa nói xong, đến lượt Cố Đại Hải sặc nước. Đúng là báo ứng!

7.

“Không phải là anh ấy theo cậu đến tòa soạn chứ?”. Lâm

Sở dựa người lên ghế, dạo này, trông cô ấy đã giống người hơn một chút, chứ mấy

hôm trước bận bịu, nhìn cô ấy không ra hình người.

“Sao mình biết được? Thích làm gì thì làm, mình đang

muốn xem An Nguyệt chỉ huy anh ta giở trò gì đây”. Tôi ném phi tiêu.

“Cậu đừng có thế, mình nghĩ Hoa Thiên không phải người

xấu đâu”. Lâm Sở có vẻ không thích thái độ của tôi.

“Mình cũng không tin”. Tôi quay đầu lại nhìn cô ấy.

“Nhưng cứ nghĩ đến bà chị họ của anh ấy là mình lại sởn da gà. Nếu không vì sợ

phạm pháp thì mình nhất định phải nhốt chị ta vào viện thần kinh cả đời mới

được”.

“Anh trai cậu định thế nào?”. Lâm Sở đặt cốc xuống.

“Anh mình thì cậu cũng biết rồi còn gì, lão ấy sao có

gan chứ? Đang đợi mình nghĩ cách cho kia kìa!”. Tôi nheo mắt, phóng cái phi

tiêu trong tay. “Không trúng”.

“Ờ, mình cũng đoán được anh cậu sẽ tỏ ra thế nào rồi,

ông ấy vốn thật thà mà…”. Lâm Sở vươn người, ôm Đu Đu vào lòng.

“Lão anh mình chính vì thật thà quá mà thành ra đáng

ghét! Bán đi cũng chả được mấy đồng, toàn bị người khác bắt nạt. Mà ngoài Thẩm

Lãng, số người thật thà ở bên cạnh bọn mình có ít đâu chứ?”. Tôi ngồi cạnh Lâm

Sở, nhìn cô ấy trêu con mèo. “Mình vốn chẳng tin mấy vụ giết người gì đó trên

ti vi, đứa nào lúc nhỏ cũng chân chất thật thà, lớn lên lại dám giết người

phóng hỏa. Nhưng bây giờ thì mình tin rồi, đó là quy luật. hoàn toàn có thể

chứng minh cho cái câu “thỏ điên cắn người” đấy. Đương nhiên đó chỉ là thiểu

số, còn đại đa số giống Thẩm Lãng, im lặng mà chết. Thế giới này chỉ có hai

loại người: bị người khác hại hay là đi hại người khác