
g
theo vài phần thưởng thức: "Mới vừa đính hôn liền kết hôn à?"
Chiêm Diệc Dương chỉ cười không nói.
Người trẻ tuổi này càng nhìn càng đáng yêu, nhân viên
làm việc hoàn toàn lưu tâm đối với hôn sự này, "Hay đợi cô ấy tỉnh rượu
rồi làm, cô dâu mà say thành như vậy —-" chỉ chỉ mặt đỏ bừng của Hồ Nhất
Hạ, "– đến lúc cô tỉnh sợ là sẽ tức giận."
Còn chưa đợi Chiêm Diệc Dương mở miệng, cô gái say
trong ngực đã quả quyết cự tuyệt: "Tôi không muốn chờ! Ngay bây giờ! Hơn
nữa. . . Tôi không có say
Một lát sau, hai người cầm giấy hôn thú đỏ au cùng
nhau đi, nhân viên làm việc đưa mắt nhìn bọn họ xuống lầu, vừa lắc đầu vừa than
thở: người đàn ông tài ba vậy lại lấy một cô gái điên, thật đáng tiếc a đáng
tiếc
Hồ Nhất Hạ hơi hôn mê.
Không phải nói là khách sạn năm sao à? Sao vào ở chỉ
cần 9 đồng? Giá phòng mà rẻ vậy, quả thật chỉ là một chỗ nhỏ ít vốn?
Không phải nói có giường có rượu? Sao đảo mắt anh lại
mang cô về xe rồi? Chẳng lẽ anh cũng ghét bỏ khách sạn không có cấp bậc, muốn
đổi chỗ khác?
Khách sạn mới đổi này, sao trang trí lại quen mắt vậy?
Nhà để xe, thang máy, cửa chính, cửa trước, phòng khách, phòng ngủ. . . . Cô
hình như đã tới nhiều lần?
Cực kỳ mấu chốt nhất là, không phải nói tốt cô ngủ với
anh sao? Sao anh lại đè cô?
Hồ Nhất Hạ không còn hơi sức suy tư những thứ này,
thân thể rất nhức, đầu rất căng, anh còn lộn xộn, dần dần không chỉ là nhức, cô
còn thấy hơi đau.
Chụp anh đánh anh, gặm anh cắn anh: "Không muốn
như vậy, không muốn như vậy. . . . . . ."
"Vậy em muốn loại nào? Như vậy? Hay là như
vậy?" Anh rõ ràng cố ý, vừa hỏi vừa thay đổi biện pháp hành hạ cô, cô tựa
như quả đào mật, chất lỏng trong thân thể bị anh nghiền ép không còn một mống,
thật là làm cho người tức giận.
"Ô ô. . . . . . Em muốn ở phía trên!"
Hồ Nhất Hạ chỉ nhớ rõ mình nói một câu như vậy, trí
nhớ sau đó, tất cả bị đụng thành mảnh vụn, tiếp theo bị cuốn vào nước xoáy cao
triều, không chút dư thừa.
Giống như là tỉnh lại sau một giấc mơ rất dài, Hồ Nhất
Hạ mở mắt ra, đầu trống rỗng giây lát, phản ứng đầu tiên, đau lưng.
Phản ứng thứ hai, nệm phía dưới thật cứng rắn, cả
xương cô cũng đau.
Phản ứng thứ ba, sao màu sắc cái nệm này giống màu da
ngươi. Hơn nữa còn khẽ lên khẽ xuống, thật giống người đang hô hấp.
Phản ứng thứ tư, a, đây không phải là nệm, là người,
dường như còn là một người đàn ông.
Phản ứng thứ năm, người đàn ông? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ?
? ? ?
Hồ Nhất Hạ dùng cả tay chânmuốn bò dậy, trên lưng lại
đột nhiên nhiều thêm một cái tay, dễ dàng ấn cô trở về. "Vèo" một
tiếng, cả khuôn mặt Hồ Nhất Hạ, hướng xuống ngay mặt, hung hăng đụng lên ngực
anh. Ngũ quan cơ hồ đều bị đè cho bằng, cô xoa lỗ mũi bị đau ngẩng mặt, lại đối
diện đôi mắt sáng rỡ của anh.
Tay của anh xoa từ từ trên lưng trần của cô, Hồ Nhất
Hạ ngứa đến cơ hồ cuộn thành một đoàn: "Đây. . . . Đây rốt cuộc là chuyện
gì xảy ra."
"Không phải em nói muốn ở phía trên sao?"
Hồ Nhất Hạ ngẩn ra, tựa hồ chính mình, hình như, hình
như. . . . . Đúng là đã nói lời này
Cô dùng sức lắc lư đầu, miễn cho bị anh kéo chạy lệch
đề tài: "Em không hỏi việc này!"
"Vậy em hỏi chuyện gì?"
Hồ Nhất Hạ thật muốn dựng ngón giữa với người đàn ông
giả vờ ngây ngốc này, nhưng. . . Cô không ngừng được mặt hồng tim đập: "Em
hỏi anh, cái đó của anh đến giờ còn biểu diễn trong thân thể em là sao
Lồng ngực dán chặt nhau, trừ một tầng da thật mỏng,
không còn cách ngại, Chiêm Diệc Dương cảm thụ tiếng đập như sấm của trái tim
cô, lúc này mới từ từ nhấc hông của cô, rút lui của anh ra.
Khoác khăn tắm bên hông, anh đi chân không đến khay
trà lấy khăn giấy: "Bà xã đại nhân của anh nói phải trả lại nỗi khổ
"ngủ" của cô cho anh, anh chỉ có thể làm theo."
Hồ Nhất Hạ ngăn tay anh lại, nhận lấy khăn giấy tự
lau, lau một nửa, một dây thần kinh hậu tri hậu giác mới bị lời của anh hung
hăng xúc động
Cô cứng đờ.
Không thể tưởng tượng nổi.
Nghiêng đầu nhìn anh, cả người hóa thân thành một dấu
chấm hỏi khổng lồ: "Anh nói. . . . Bà xã?"
Chiêm Diệc Dương ôm cánh tay đứng ở bên giường, rốt
cuộc chờ được phản ứng anh muốn.
Nụ cười của người đàn ông này lại khó được ôn hòa, dĩ
nhiên, Hồ Nhất Hạ tuyệt không cho là như thế, chỉ thấy anh kéo tủ đầu giường
ra, lấy ra hai quyển sổ nhỏ màu đỏ, giơ lên trước mặt cô: "Là em nói sẽ
phụ trách với anh."
Ba chữ "Giấy hôn thú" thiếp vàng
Hồ Nhất Hạ chỉ muốn đâm mù mắt của mình.
Chiêm Diệc Dương thấy miệng cô động đậy lầm bầm lầu
bầu, cẩn thận mới nghe ra cô một mực lặp lại "Tại sao? Tại sao? Đây là vì
cái gì?" giống như quỷ đánh tường[2'>.
Anh ngồi ở mép giường nâng cằm cô lên, bộ dáng hỗn
loạn của cô hết sức thú vị, anh cẩn thận nhìn: "Hứa Phương Chu trở lại,
không khỏi đêm dài lắm mộng, anh cũng cần luật pháp bảo đảm."
Hồ Nhất Hạ sững sờ nhìn ánh mắt của anh, trong đầu chỉ
nhẹ nhàng lay động một câu:
Cô, cứ như vậy, kết hôn rồi hả ?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1'>
Tam quan: là quan điểm về thế giới, cuộc sống và tình yêu.
[2'>
Quỷ đánh tường: là một hiện tượng chân thật tồn tại, ở một