
ránh được lo
lắng mình sẽ bị người khác dễ dàng bắt được, cho nên Hồ Nhất Hạ một mực nắm
chặt thời gian nhét thức ăn vào miệng ——
Tối thiểu sau khi ăn xong, có thể có đủ dũng khí đối
mặt gương mặt làm người ta hâm mộ ghen ghét mặt của gái tây giả.
Nào ngờ cô núp dưới khăn trải bàn, ăn đến sắp ói ra,
lại không có ai tới tìm cô. Hồ Nhất Hạ ăn đến cả người không có cảm giác, lặng
lẽ ngồi chồm hổm lên, lay bàn bên cạnh, lộ ra hai con mắt, nhìn về hội trường
chính bên kia.
Đúng lúc có có một vị khách ở đối diện đang lấy trứng
cá muối, dưới đáy bàn đột nhiên toát ra một cái ót và hai con mắt xoay vòng như
tặc, khách nhất thời sợ tới mức khẽ gọi một tiếng, cái muỗng trong tay theo
tiếng rơi xuống, vài giọt nước trứng cá muối vừa đúng bắn vào trên ót Hồ Nhất
Hạ.
Hồ Nhất Hạ không thể tìm được bóng dáng quen thuộc ở
hội trường chính, lúc này mới nhớ lại đối diện còn có vị khách bị mình làm sợ
tới mức mất tiếng đang đứng, lau trứng cá muối trên trán, cười cười xin lỗi với
đối phương, bàn chân bôi dầu, trượt!
Chiêm Diệc Dương cao, khí thế lại đủ, cực kỳ dễ thấy
trong đám người, Hồ Nhất Hạ suy nghĩ cô điều tra tử tế bên ngoài cũng không tìm
anh, vậy anh nhất định trốn trong phòng.
Bưng ly nước trái cây, nghênh ngang vào trong phòng,
ba tầng lầu, gian phòng thật nhiều, Hồ Nhất Hạ mới vừa lên cầu thang liền nghe
thấy hành lang lầu một tựa hồ có tiếng xe lăn, men theo thanh âm này đi chậm
qua.
Quả nhiên, xa xa đã nhìn thấy Phương Chu đẩy bánh xe
lăn đi về hướng cô đang đến, Hồ Nhất Hạ đang muốn mở miệng kêu anh, lại bị thái
độ khác thường và vẻ mặt của anh hù dọa, bất tri bất giác im lặng.
Hành lang lầu một chỉ có một gian phòng trong cùng,
nhìn trang trí bên ngoài, tựa hồ là phòng nghỉ ngơi của cô dâu và chú rể, Hồ
Nhất Hạ đang liếc trộm vào trong phòng nghỉ mở hé cửa, Phương Chu mới vừa ngẩng
đầu lên liền phát hiện cô.
"Hi hi!" Rình coi bị bắt, Hồ Nhất Hạ vuốt
vuốt mái tóc, có chút ngượng ngùng, "Thấy Chiêm Diệc Dương chứ?"
Sắc mặt Phương Chu dần dần hòa hoãn: "Hình như
anh ấy ở bên ngoài."
"Oh. . . ." Lòng hiếu kỳ quấy phá, Hồ Nhất
Hạ vẫn không nhịn được ngắm phòng nghỉ ngơi.
Phương Chu vỗ vỗ cánh tay cô: "Cô gái nhỏ, giúp
anh đẩy xe lăn đi."
Hồ Nhất Hạ chỉ có thể ra sức. Đẩy xe lăn đi ra ngoài:
"Em đã hai mươi mấy, trưởng thành rồi, bị anh mở miệng gọi một tiếng cô
gái nhỏ, thật là xấu hổ. Sau này gọi là ta Hồ Ly đi."
Phương Chu cười cười: "Lần trước anh gọi em là Hồ
Ly tiểu thư, vị kia ở nhà em rõ ràng không vui. Xưng hô Hồ Ly này, để riêng cho
anh ấy gọi thôi."
Cũng trong lúc đó, trong phòng nghỉ.
Hồ Diệc Hạ thật vất vả ngừng thút thít, Chiêm Diệc
Dương từ từ buông người đang ôm trong ngực ra: "Anh không biết Phương Chu
rốt cuộc sẽ dung túng em tới khi nào, nhưng anh dung túng, chỉ có lần cuối cùng
này thôi."
Anh rút khăn giấy đưa cho cô, cô không có nhận. Chiêm
Diệc Dương cũng không nói nữa, liền rời đi.
"Tại sao? Cô ấy đến sau!" Tiếng Trung của cô
cũng không tốt, lại nức nở, càng nói không rõ, Chiêm Diệc Dương dừng lại bước
chân, không quay đầu lại, trả lời từng chữ từng chữ:
"Chỉ có mình cô ấy."
. . . . . .
Hồ Nhất Hạ đẩy xe lăn tới cạnh bàn tròn ở hội trường
chính, như có mất mát liên tiếp ngắm nhìn bốn phía, Phương Chu cười cô:
"Mới một lát không thấy, em đã khẩn trương như vậy sao?"
"Ai khẩn trương hả? Em là sợ anh ấy. . . ."
. . . . Sợ anh ấy đi trêu chọc vợ của anh. . . . Lời này Hồ Nhất Hạ không có
dũng khí nói.
Cô không muốn nói, Phương Chu cũng không hỏi, chỉ cười
một tiếng cho qua, Hồ Nhất Hạ cũng cười theo, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Chiêm
Diệc Dương đi tới bên này.
Vừa đến bên cạnh, liền hết sức tự nhiên ôm eo cô:
"Tán gẫu cái gì vui vẻ như vậy?"
Phương Chu không có trả lời, chỉ hỏi: "Vẫn còn
đang khóc sao?"
"Không khóc."
Hai người như nói bí mật, tim Hồ Nhất Hạ ngứa ngáy
muốn hỏi rõ, nhưng Chiêm Diệc Dương đã dẫn cô đi: "Hơi đói, đi ăn cái
gì."
"Em không đói bụng
Kháng nghị của Hồ Nhất Hạ không có hiệu quả, một lát
sau liền bị dẫy tới bàn ăn dành cho hai người bên lùm cây.
"Phương Chu làm Lễ đính hôn thật suy nghĩ cho
khách, sao còn an bài bàn cho tình nhân ở đây?"
Chiêm Diệc Dương cười cười.
Một lát sau phục vụ còn đưa rượu tới. Chiêm Diệc Dương
giúp cô rót một ly lớn.
Mùi rượu xông vào mũi, Hồ Nhất Hạ sắp không nhịn được,
nắm chuôi ly, ngón tay chặt lại chặt: "Không phải anh không cho em uống
rượu sao?"
"Anh đã gỏi Lãnh Tĩnh, chỉ cần không phải rượu
trắng thêm Whisky là không sao."
". . . . . ." Hồ Nhất Hạ cau mày quan sát
anh ở đối diện, "Anh và Lãnh Tĩnh biến thành chung một chiến tuyến lúc
nào?"
"Bí mật."
Anh tỏ vẻ "lo uống rượu đi", Hồ Nhất Hạ thật
lâu chưa có khui rượu rồi, ngẩng đầu lên "Ừng ực ừng ực" nuốt xuống
một ngụm lớn, chép chép mồm: "Cả người thoải mái!"
Chiêm Diệc Dương mỉm cười, rót đầy vào cho cô.
Lúc này, phục vụ đưa xong rượu, mới vừa đi ra phạm vi
tầm mắt của bọn họ, liền móc tiền boa trong túi quần ra đếm, cười đến mặt mày
nở hoa: "Đổi một chai rượu trắng thêm Whisky thì cho 1000, t