
rời ạ, ông
trời ban cho con thêm mấy thiếu gia ngu ngốc cực phẩm nữa đi! ! !"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1'>Bugatti
Veyron: có giá là $1,700,000 ~.~'
[2'>
Aston Martin: từ $120000 - $250000
[3'>
Zeppelin DS8: đây là 1 loại xe cổ
Được mời rượu, Hồ Nhất Hạ lại không dám nuốt, bắt đầu
uống chút chút, Chiêm Diệc Dương ở đối diện chống cằm nhìn cô, Hồ Nhất Hạ hơi
không xác định, là tác dụng của rượu cồn, hay là đôi mắt không hề chớp của anh
khiến cho mình say.
Điện thoại anh để trên bàn bắt đầu rung, Chiêm Diệc
Dương quay xem người gọi, không để ý, Hồ Nhất Hạ đưa mắt nhìn lại anh, còn nói
đớt: "Anh. . . . làm, làm gì không nhận?"
Lúc này anh mới không cam không nguyện nghe, đối
phương tựa hồ rất gấp, thanh âm rất lớn, cả Hồ Nhất Hạ cũng nghe người nọ đang
nói cái gì, "Chú rễ cũng bắt đầu nâng cốc chúc mừng rồi, cậu trốn đi đâu?
Mau trở về hội trường chính đi."
Chiêm Diệc Dương: "Sẽ tới." Nói xong lại
trực tiếp tắt máy.
Hồ Nhất Hạ say lảo đảo chuẩn bị đứng dậy, bị anh tiếp
được. Hồ Nhất Hạ nấc rượu: "Không qua?"
Toàn bộ đáp án của anh viết ở trên gương mặt đạo mạo
ngang nhiên. Hồ Nhất Hạ chà chà lỗ mũi ngồi trở lại, thở dài, trong lòng nghĩ:
quỷ nói láo!
Ánh mắt Chiêm Diệc Dương nhàn nhạt, xẹt qua mặt của
anh: "Hiện tại anh chạy tới, trường hợp rất có thể mất khống chế, nói láo
mới là phương pháp tốt cho cả hai: hiểu?"
Kỳ quái, mình đang nghĩ cái gì anh cũng biết, còn
không để cho người ta sống sao? Hồ Nhất Hạ không cam lòng bĩu bĩu môi, cúi đầu
hớp một ngụm rượu: "Người mù đều có thể nhìn ra ngoài gái Tây giả không
mấy vui lòng, đặc biệt là khi nhìn thấy hai ta, trong mắt cô ta liền có ba chữ
– cẩu nam nữ. Em dễ dàng sao, vì ăn miếng thịt bò bít tết của cô ta, còn phải
chịu ánh nhìn gian trá của cô ta!"
Anh cười cười.
"Cười cái gì cười? Không cẩn thận lượm đồ người
ta đã dùng, mi biết lão nương tổn thương cỡ nào không?" Nói xong, vẫn thật
là đau buồn, Hồ Nhất Hạ lại uống một ngụm lớn.
Rượu vào nỗi buồn càng sầu hơn, cô còn chưa kịp cảm
thấy buồn, anh lại trộm rót đầy ly.
Bộ dạng cô mím môi muốn khóc lại không khóc hơi tức
cười, Chiêm Diệc Dương bất giác cười ra tiếng: "Em biết anh sớm hơn cô ấy,
lúc em yêu anh, cô ấy đã sớm thành phụ nữ của anh em anh. Em không cần phải tự
trách."
Hồ Nhất Hạ làm bộ muốn đập ly rượu lên bàn, xem ra rất
tức giận: "Xem anh xem, lại gạt em! Thứ nhất, năm ngoái em mới biết. Thứ
hai, con mắt nào anh nhìn thấy em yêu anh? Nói láo phải có kỹ thuật chút, em
còn tỉnh, không dễ lừa gạt."
Chiêm Diệc Dương nhún nhún vai, không thèm để ý chút
nào, cũng không phá vỡ: "Vậy chúng ta liền làm một đôi cẩu nam nữ đi, cũng
thật không tệ."
Hồ Nhất Hạ nghe liền lắc đầu, ngón tay chỉ vào ót của
anh từng cái từng cái, "Người trẻ tuổi tam quan[1'> bất chính này, tại sao
có thể. . . . ."
Đáng tiếc chưa nói xong đã bị Chiêm Diệc Dương cắt
đứt: "Đây là mấy?" Giơ lên hai lư ở trước mặt cô.
Hồ Nhất Hạ thật là nhìn không rõ, cố trấn tỉnh, bắt
lại cổ tay anh không cho anh động, do dự hồi lâu: "Ba. . . . Không đúng,
hai!"
Chiêm Diệc Dương tựa hồ hơi thất vọng, rút đi ly rượu
còn ít trong tay cô, đổi thành ly lớn, lại rót đầy cho cô.
Hồ Nhất Hạ không rõ chân tướng thấy cái ly trở nên to
lớn, mắt cũng sáng lên, xiêu xiêu đổ đổ nghiêng qua nửa người, hài lòng vỗ vỗ
đầu của anh: "Ừ. . . Thật biết nghe lời !"
Tóc Chiêm Diệc Dương bị cô vò rối, vẫn giữ vững nụ
cười nhìn cô, thỉnh thoảng thay cô rót đầy.
Rất nhanh Hồ Nhất Hạ liền gục, vẫn không nỡ để ly rượu
xuống, tựa vào trên cánh tay mình, mím môi uống một chút một chút, mê mê hồ hồ
nghe được anh tựa hồ muốn nói: "Em không phải luôn khoác lác trí nhớ mình
tốt? Chuyện mới 6 năm mà thôi, sao em đã quên mất không còn một mống?"
Hồ Nhất Hạ xác định mình nghe lầm, nên không để ý, sau
đ liền nghe được câu: "Hứa Phương Chu trở lại."
Hứa. . . . Phương Chu
Sợi dây trong tiềm thức bị kích thích rồi, Hồ Nhất Hạ
đột nhiên hơi hốt hoảng, theo bản năng ngồi nghiêm chỉnh.
Chẳng biết tại sao, anh ở đối diện bởi vì loại phản
ứng này của cô, mà mặt đột nhiên trầm xuống.
Nhưng qua mấy giây ngắn ngủn, Hồ Nhất Hạ sớm quên tại
sao phải vừa rồi mình lại lo âu luống cuống, chỉ ngây ngô cười với anh, không
khách khí nâng ly rượu giao cho anh: "Rót đầy vào cho gia!"
Chiêm Diệc Dương lạnh lùng nhận lấy ly rượu của cô,
cũng không phải giúp cô rót rượu, mà là thả cái ly qua một bên đứng dậy đi vòng
qua phía bên cô, dìu cô lên: "Đi thôi"
Hồ Nhất Hạ bị dẫn rời đi bàn ăn, lưu luyến quay đầu
lại, say nên không thấy rõ cái ly rốt cuộc bị giấu chỗ nào, không thể làm gì
khác hơn là đưa tay lấy chai rượu.
Nhưng vô luận cô đưa tay thế nào cũng với không tới
chai rượu kia, ngược lại bị người nào đó dùng lực lượng không cho chống lại dẫn
đi càng lúc càng xa. Tình huống thế nào?
Hồ Nhất Hạ mê hoặc cúi đầu, nhìn thấy cánh tay của
người khác đang vòng ngang hông mình, lúc này mới phản ứng được.
Cô thiếu chút nữa đã giãy giụa, nhưng lúc này bên tai
vang lên thanh âm mềm mại: "Ngoan, dẫn