
buổi sáng tôi nghe nhầm điện thoại, mẹ anh mở miệng nói Phương Chu . . . ."
". . . . . ."
Vẻ mặt bình tĩnh của anh thật làm cho người ta đoán không ra, trong đầu Hồ Nhất Hạ đột nhiên toát ra vô số tình tiết rất hoang đường trong tiểu thuyết, năng lực ngôn ngữ của cô bị đánh tan: "Anh anh anh. . . . Không phải anh đã nghe Hứa Phương Chu. . . . Cho nên mới như vậy, đối với tôi như vậy. . . . . ."
Hồ Nhất Hạ cảm thấy mình đã xác định được đáp án trong sự trầm mặc của anh, đó cũng không phải là đáp án tốt gì, cô nhất thời sợ hãi: "Tôi thừa nhận tôi không nói, nhưng anh cũng suy nghĩ giùm tôi, người mình thầm mến mười năm lại dẫn theo cô gái khác nhào vào lồng ngực của nước Mỹ, nếu là anh, anh có thể nhất thời nóng óc chạy đi hay không. . . ."
Chiêm Diệc Dương bất đắc dĩ vỗ trán, anh không nói câu nào, cô lại nghĩ loạn một hồi, thật là làm cho người ta đau đầu, nghe đến đó rốt cuộc nghe không vô: "Dừng lại."
"Nếu như anh. . . ."
"Người anh quen biết họ Phương tên Chu."
(⊙_⊙)
"Bây giờ có thể tiếp tục anh?"
Hồ Nhất Hạ chậm chạp hồi hồn, 20 mấy năm trong đời chưa có lúc nào mất mặt như bây giờ, thấy gương mặt anh vẫn không sóng không gió như cũ.
Đã mất mặt đến mức này, Hồ đồng chí quyết định không biết xấu hổ triệt để, giương khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Chị chơi trai đó. . . . Thế nào?"
Cả đời này Hồ Nhất Hạ chưa từng gặp ai trong khoảnh
khắc có thể trở nên vô cùng lạnh như Chiêm Diệc Dương.
Cô nhất thời không có sức lực, nhưng vừa nghĩ tới mình
khó có một lần tấn công, cơ hội này phải nắm chặt mới đúng. Cứ thế ngừng lại
một hơi, tiếp tục ngẩng đầu chiến đấu.
Cô thấp thỏm muốn chết, Chiêm Diệc Dương lại cẩn thận
nhìn qua phía sau cô, bỗng dưng cười, ngón tay lạnh lẽo trượt trên cánh tay cô,
trượt đến trên eo cô, bóp chặt: "Khách quan có thoả mãn không? Tối nay
tiếp tục?"
O__O" . . . . . .
Mỗi lần hồi tưởng lời này của anh, Hồ Nhất Hạ đều cảm
thấy gió lạnh thổi vào gáy. May mắn lúc cô đang không biết nên ứng phó thế nào,
ánh mắt đột nhiên liếc thấy các đồng nghiệp từ trong cửa hàng đi ra.
Hồ Nhất Hạ giống như tìm được cứu tinh, lập tức nhào
qua bên kia.
Trốn ra sau lưng đồng nghiệp, thật cảm thấy an tâm.
Nhưng tựa hồ trừ Hồ Nhất Hạ, những người khác đều quá mức vui vẻ, vui vẻ đến độ
quên cái gì có thể nói cái gì không thể nói: "Y phục xinh đẹp như vậy, Phó
tổng mua cho bạn gái?"
Nữ đồng nghiệp bật thốt lên, người bênợ tới mức vội
vàng co cùi chõ đụng đụng cô.
Mặc dù bọn họ đều là thành viên đoàn đội do một tay
Chiêm Diệc Dương dẫn ra ngoài làm ăn, nhưng đối với Chiêm Diệc Dương luôn luôn
là kính sợ chiếm đa s.
Bị người bên cạnh nhắc nhở như vậy, cô giống như mới ý
thức tới mình hỏi cái gì, sắc mặt lập tức tái đi.
Chiêm Diệc Dương ngược lại rất là lơ đễnh: "Mua
cho bạn gái hiện nay của tôi —— xin lỗi có điện thoại." Vừa nói vừa lấy ra
điện thoại di động đi ra góc khác.
Nữ đồng nghiệp còn chưa có trở lại bình thường, có
chút như đưa đám, Hồ Nhất Hạ đồng tình nhìn nhìn cô.
Đi dạo phố với người họ Chiêm còn mệt hơn vi phục xuất
tuần với hoàng đế, cả quản lý của bách hóa này thiếu chút nữa cũng tới, nếu
không phải là Chiêm Diệc Dương cự tuyệt, hiện tại giúp đỡ xách đồ không phải cô
bán hàng này, mà là quản lý bách hóa rồi.
Đã đến tận đây rồi, Hồ Nhất Hạ thật sự không hiểu nữ
đồng nghiệp làm sao còn có thể tò mò: "Tiểu Hồ, không phải em phục trách
hành trình của Phó tổng sao? Hoạt động gì cần dẫn theo bạn gái?"
"Ặc. . . . Hình như là tiệc tối tư nhân của lão
tổng Hằng Thịnh."
"Tiệc cá nhân? Khó trách chúng ta không thu được
tin tức. Thật hâm mộ em do01 tiểu Hồ, có thể đi theo một lúc."
"Thủ lĩnh thư ký và phụ tá hành chánh đi theo,
không có phần của em."
Nữ đồng nghiệp tiếc hận "oh" một tiếng, lập
tức quay đầu thảo luận với những người khác, Hồ đồng chí bị bỏ rơi lần nữa,
trong lòng hết sức uất ức: sớm biết cũng không nói cho cô biết.
"Phó tổng và bên hợp tác hình như có quan hệ lén
lút."
"Dĩ nhiên khạc, Phó tổng và bà chủ Hằng Thịnh là
bạn học."
"A tôi nhớ, lúc trước hình như họ còn là cộng sự
Wall Street đúng không?"
"Tôi đây chưa từng nghe nói. . . ."
"Vivi. Lin, Calvin. Fang, Mars. Z, ba người bọn
họ lúc ấy được xưng người Hoa tam bảo ở Wall Street, mấy người chưa từng nghe
nói?"
Vấn đề này vừa ném ra, những người khác đều vội vàng
suy tư.
"Em từng nói Cát Tường tam bảo."
Hồ Nhất Hạ thật vất vả chen vào một câu đặc biệt sung
sướng.
Cô vẫn ung dung chờ tiếng cười của bọn họ, nào ngờ ——
"A, a." Khóe miệng nhếch lên, muốn bao nhiêu
miễn cưỡng có bao nhiêu miễn cưỡng.
Hồ Nhất Hạ vốn cảm thấy mình rất hài hước, lần này bị
đả kích rồi, cũng may mọi người đối với hậu bối cũng còn không tệ, không chỉ có
nể tình cười khan hai tiếng, còn để ý an ủi một câu: "Yên tâm, về sau công
ty định kỳ sẽ cho nhân viên học bổ túc, có chuyên gia dạy em nói chuyện."
Dạy cô nói chuyện —— ? Hồ Nhất Hạ hoàn toàn ỉu xìu.
Mới vừa cúi đầu, bên tai liền vang lên một thanh âm:
"Xin lỗi, có chuyện đi trước."
Ánh mắt Hồ Nhất Hạ vụt sáng lên.
Vui buồn chuyển đổi rất nha