
nh, trong nháy mắt cô khôi
phục nguyên khí, vụt ngẩng đầu: "Phó tổng đi thong thả!"
Nụ cười lúm đồng tiền lơ lửng ở trên mặt, hai cái móng
vuốt đặc biệt vui sướng vẫy vẫy, bỗng dưng, móng vuốt bị người ta nắm lấy.
Hồ Nhất Hạ chỉ vui hai giây liền giật mình, những
người khác đang khiếp sợ cũng tự một giây này bắt đầu hoàn toàn nổ tung, trợn
mắt há mồm nhìn Chiêm Diệc Dương kéo cô, rồi ôm: "Bạn gái tiểu thư, đi
thôi."
⊙﹏⊙
Hồ Nhất Hạ cảm thấy mình chính là một tảng đá bị anh
kéo đi, đầu óc và thân thể đều cứng ngắc.
Người này trước giờ đều lén lén lút lút, mới vừa rồi
lại đưa ra ma trảo trước mặt nhiều người, chẳng lẽ ——
Là vì báo thù "Chơi trai" của cô sao?
Hồ Nhất Hạ bị anh dẫn vào thang máy mới bỗng nhiên
tách tay của anh ra, không phải không phản ứng, mà là thật sự không muốn tin
tưởng: "Cái... cái gì bạn gái?"
"Tiểu Hồ, không phải em phụ trách hành trình của
anh sao? Hoạt động gì cần mang bạn gái, không cần anh nói cho em biết
chứ."
Anh rõ ràng là dùng giọng của nữ đồng nghiệp, Hồ Nhất
Hạ ngẩn ra ——
"Anh!"
Vừa nghe điện thoại còn vừa nghe lén đối thoại của họ,
năng lực làm hai việc cùng lúc thậtta giận sôi!
Chiêm Diệc Dương cười mà không nói, cô bán hàng bên
cạnh lại bị tiếng gầm này của cô làm sợ hết hồn, bao lớn bao nhỏ trong nháy mắt
rớt đầy đất.
Rốt cuộc ai mới là hồ ly giảo hoạt? Hồ Nhất Hạ có đáp
án, căm giận trừng mắt nhìn hồ ly khoác da dê này một cái, lúc này mới ngồi
chồm hổm xuống giúp nhặt đồ.
Ngoài bách hóa có xe chờ đợi, Hồ Nhất hạ bị anh đẩy
vào trong xe, quay đầu liền từ cửa xe bên kia chạy ra ngoài, cách sườn xe nhìn
anh ở đối diện: "Tôi không đi."
Trước khi biết Chiêm Diệc Dương, Hồ Nhất Hạ vẫn cảm
thấy công lục bàn chân bôi dầu của mình là độc nhất vô nhị, không người nào có
thể địch, đáng tiếc hôm nay gặp đối thủ như vậy, chỉ có thể bị anh nhấn về
trong xe lần nữa.
Chiêm Diệc Dương đứng ở ngoài cửa, cũng không có lên
xe, rất nghiêm túc nhìn cô, "Anh đột nhiên hoài niệm thời gian em sợ anh
muốn chết" lưu loát đóng cửa, "Một giờ sau gặp."
Xe nhanh chóng khởi động, nhìn chỗ ngồi trống trơn
phía sau, cảm giác cổ quái bao phủ Hồ Nhất Hạ. Vội đưa đầu ra ngoài cửa sổ,
nhìn thấy Chiêm Diệc Dương quay đầu lên một chiếc xe, trong lòng không khỏi hơi
mất mát.
Mình quả thật càng ngày càng không sợ anh ta, đây là
chuyện gì xảy ra?
* * *
****
Một giờ sau, Hồ Nhất Hạ ngồi ở trước gương, cơ hồ ngủ
gật
Ngủ gật nên càng ngày càng rũ đầu xuống thấp, đột
nhiên da đầu bị kéo tới đau xót, cô cứ như vậy tỉnh. Dụi mắt: "Đã xong
chưa?"
"Kiểu tóc nữ thần Hy Lạp thì phải hao chút thời
gian, Hồ tiểu thư chờ."
Không phải là uốn tóc dài, cuối cùng thắt một cái bím
tóc thôi sao, cần tốn thời gian dài như vậy? Hồ Nhất Hạ chán đến chết, không
thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại lần nữa.
Thời điểm sắp ngủ, trên cổ chợt lạnh.
Có để cho người ta ngủ hay không? Tức giận ngẩng đầu
lên, sau đó liền sửng sốt.
Hồ Nhất Hạ lặng lẽ cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ đeo
tay: đúng một giờ, người khác thật đúng là đúng lúc không thể đúng lúc hơn.
Chiêm Diệc Dương đeo lên cho cô một sợi dây chuyền kim
cương mỏng lành lạnh, ngón tay giống như vô ý xẹt qua da ở cổ cô, khiến trong
lòng cô ngứa ngáy.
Hồ Nhất Hạ trăm phần trăm xác định anh cố ý, nhưng
ngại vì chung quanh có người, không tiện trừng anh. Chiêm Diệc Dương lại không
chút kiêng kỵ, vẫn xuyên thấu qua gương nhìn cô, Hồ Nhất Hạ bị anh nhìn chăm
chú cả người không thoải mái, sắp không chịu nổi kéo tay anh ra thì trong mắt
của anh tràn ra nụ cười: "Rất đẹp."
Được người khen, trong lòng Hồ đồng chí đặc biệt vui.
Người họ Chiêm có lúc cũng không phải quá đáng ghét.
Len lén liếc anh một cái, anh chỉ mặc y phục đơn giản,
nhưng ánh mắt của cô thiếu chút nữa rơi vào trong mắt của anh lại không ra
được.
Thật đúng là đừng nói, từ góc độ này nhìn người họ
Chiêm, lỗ mũi là lỗ mũi mắt là mắt, quả thật rất dưỡng mắt. Hồ đồng chí có ý
không tốt nên không biết, bị cô nhìn chằm chằm như vậy, Chiêm Diệc Dương cũng
có tâm tình thật tốt, chân mày khóe mắt đều dần dần cong lên.
"Anh nói sợi dây chuyền." anh nhàn nhạt bổ
sung.
(#‵′)
Hiện trường tiệc tối tư nhân, được từng người đàn ông
có sự nghiệp thành công nhưng diện mạo lại xấu xí tô đậm, người khác thật là
càng nhìn càng. . . .
Nếu như tính cách của anh không phải làm cho người ta
không dám khen tặng, có thể coi như là một cực phẩm! Hồ Nhất Hạ ngầm thở dài,
còn chưa thở xong, đã nhìn thấy ánh mắt người khác nhàn nhạt quét về phía cô.
Hồ Nhất Hạ vội vàng nghiêng đầu, chậm. Người họ Chiêm
và người bên cạnh nói nhỏ mấy câu rồi trực tiếp đi tới phía cô.
"Đang nhìn cái gì?"
Chiêm Diệc Dương không quá tự nhiên đổi ly rượu trong
tay cô thành một ly nước trái cây, bị anh đụng như vậy, đầu Hồ Nhất Hạ nhất
thời đầy vạch đen ——
Cô lại có phản ứng sinh lý? !
Mắc cỡ chết người, Hồ Nhất Hạ nghiêng đầu, không nhìn
anh: "Còn có thể nhìn ai? Tổng giám đốc Hằng Thịnh! Chậc chậc, thật là đẹp
trai!"
"Đáng tiếc anh ta đã có vợ."
Nghe giọng nói của anh, như