
đang tiếc hận giùm cô. Bởi
vì khoảng cách gần, lúc nói chuyện toàn bộ hơi thở đều phả bên tai Hồ Nhất Hạ,
cảm thấy bụng đang nóng lên, cô thật rất muốn chết.
Hồ Nhất Hạ hận không thể ném anh vào trong đám đàn ông
đang bàn bạc về cổ phiếu không những không đi, còn tiếp tục tiến tới bên tai cô
hỏi: "Biết khiêu vũ không?"
Ở lại tiếp nữa, Hồ Nhất Hạ sợ mình thật sẽ đại phát
thú tính, vội vàng nhìn bốn phía: "Nơi nào có trứng cá muối, buổi tối anh
chưa ăn gì, có muốn ăn chút không?"
Buổi tối anh chưa ăn gì. . . . khóe miệng Chiêm Diệc
Dương giương nhẹ mà không biết.
****
Thấy anh gật nhẹ đầu, Hồ Nhất Hạ xoay người đi, nào ngờ
—— chỉ là một giây sau người khác liền nói lời trái lời, duỗi cánh tay ra kéo
cô.
"Này!"
Hồ Nhất Hạ đang muốn quay đầu lại giận trừng, ngón tay
Chiêm Diệc Dương đã nhẹ nhàng linh hoạt chỉ vào bộ phận ấy ấy trên người cô,
khiến cô cứng lại.
Chiêm Diệc Dương thong thả ung dung lại gần bên tai
cô: "Dì cả."
Phản ứng đầu tiên của Hồ Nhất Hạ: thì ra không phải cô
đại phát thú tính, mà là đại di mụ. . . . Đợi chút, dì —— cả (kinh nguyệt)? !
-_-|||
Người họ Chiêm chọn cho cô chính là bộ áo đầm ôm mông,
còn là màu trắng, Hồ Nhất Hạ hoàn toàn tưởng tượng ra được cảnh tượng thê thảm
không nỡ nhìn phía sau mình.
"Tôi muốn đi về trước. . . . . ."
Ngẩng lên trông mong nhìn anh, Chiêm Diệc Dương nhìn
mà sửng sốt.
"Tính khí như vậy, thật là con ní
Hồ Nhất Hạ cảm thấy mình nhất định quá hoảng, nếu
không làm sao cảm thấy anh đang khen cô?
Chiêm Diệc Dương thân hình cao lớn, áo khoác tây trang
cột vào trên người cô vừa đúng giúp cô che kín bộ vị ấy ấy. Chiêm Diệc Dương
đưa cô xuống dưới lầu khách sạn, cho đến khi cô ngồi vào xe: "Nói ngủ ngon
trước đi."
Bởi vì đây thật sự không giống lời người họ Chiêm bình
thường hay nói, trong giọng nói tựa hồ còn mang theo chút —— đáng tiếc. Đầu óc
Hồ Nhất Hạ nóng lên, bật thốt lên: "Buổi tối không còn gặp?"
Lời vừa ra khỏi miệng liền nhìn thấy vẻ mặt của anh
đột nhiên trở nên ý vị không rõ, Hồ Nhất Hạ hối hận đến mức muốn vả miệng mình.
"Vội vã như vậy?" Giọng điệu của anh đột
nhiên đê mê, "Chúng ta còn nhiều thời gian."
Giờ khắc này, Hồ Nhất Hạ xác định mình thấy được ánh
sói ở trong ánh mắt của anh.
Một đêm cuối cùng ở Singapore, Hồ Nhất Hạ lăn qua lộn
lại ở trên giường ngủ.
Đau đến thật sự không chịu nổi, mới lục đục bò dậy gọi
điện thoại.
Gọi đến số điện thoại của quầy, kết quả bị đả kích
rồi.
"Thật xin lỗi nữ sĩ, phòng ăn đã đóng cửa rồi, sợ
rằng. . . ."
Không công bằng a không công bằng, người họ Chiêm muốn
tìm bọn họ phục vụ khách hàng thì được đưa đến Hồ Nhất Hạ cô chỉ muốn bọn họ
lấy chút nước đường đỏ, lại bị bắn súng? !
Hồ Nhất Hạ đau đến nhe răng trợn mắt, mới vừa cúp điện
thoại, điện thoại liền vang lên. Hồ Nhất Hạ từ trong mất mát phục hồi tinh thần
lại, vội vàng bắt máy: "Thế nào có nước đường đỏ rồi à?"
"Nước đường đỏ?"
Thanh âm này ——
Ngày trước Hồ đồng chí vẫn luôn không có tật xấu đau
bụng kinh, giờ phút này đoán chừng hại cô đau chết đi sống lại chính là chủ
nhân của thanh âm này, tự nhiên tức giận: "Làm gì?"
Đầu sỏ mang đến "tai ương máu me" như thế
cho cô lại vẫn không quan tâm hơn thua: "Nước đường đỏ à? Còn cần gì khác
không?"
". . . . Điều này, băng. . . . vệ sinh."
Hồ Nhất Hạ lúng túng cực kỳ, cô thật buồn bực mình vậy
mà nói ra miệng được, nhưng nghĩ lại, một câu nói của người họ Chiêm, phục vụ
khách hàng khẳng định cái gì cũng có thể lấy được.
Quả nhiên, chỉ 10' sau khi cúp điện thoại, chuông cửa
liền vang lên. Hồ Nhất Hạ ôm bụng chạy đi mở cửa, sau đó, kinh hãi.
Hù cô, không phải Chiêm Diệc Dương không có vẻ mặt gì
đứng ngoài cửa, mà là thứ anh cầm trong tay.
Trừ ở siêu thị, Hồ Nhất Hạ còn chưa thấy nhiều băng vệ
sinh như vậy.
"Anh hy vọng tôi gặp gì cả suốt năm sao?" Hồ
Nhất Hạ tự nhủ lầm bầm, xem xét lại anh, trấn định cực kỳ, giao hai túi băng vệ
sinh vào trong tay cô, rồi muốn vào cửa
Hồ Nhất Hạ vội vàng ngăn anh lại: "Phó tổng cám
ơn ngài! Phó tổng ngủ ngon!" Vừa nói liền đóng cửa lại.
Bởi vì muốn có tay trống đối phó người họ Chiêm -
khách không mời mà đến, đóng cửa lại rồi Hồ Nhất Hạ mới kịp nhặt băng vệ sinh
rơi loạn.
Thật là các loại kiểu dáng các loại nhãn hiệu thậm chí
các loại mùi thơm đều có đủ, Hồ Nhất Hạ ôm chúng đứng lên, thấy mình trong gươn
to, lại kinh hãi lần nữa.
Hồ Nhất Hạ a Hồ Nhất Hạ, sao mặt cô đỏ như mông khỉ?
* * *
****
Sau khi đi công tác trở về Hồ Nhất Hạ có hai ngày nghỉ
ngơi, là chính người họ Chiêm phê chuẩn ở phi trường, lúc ấy cả đám nghe, trên
mặt đều hiện ra biểu tình giữ kín như bưng, nhưng trong ánh mắt nhìn cô rõ ràng
viết: sủng phi của bạo quân. . . .
Lúc ấy trong đầu Hồ Nhất Hạ chỉ có một ý niệm: xong
rồi.
Thật là trước có sói sau có hổ, cô thoát đi phi trường
thật nhanh, sau khi Lãnh Tĩnh xác định Hứa Phương Chu không có ở đây lần nữa
mới dám nói ra địa chỉ với tài xế.
Có lẽ chuyện tốt duy nhất chỉ là hôm nay Lãnh Tĩnh có
nửa ngày nghỉ, cô vừa đúng có thể bảo Lãnh cô cô làm vài món ă