
i gặp thân
thích, em không muốn đi."
Anh giúp em từ chối.
"Hứa Phương Chu hẹn em, em. . . . Em muốn tạm
biệt lần cuối với anh ấy, anh ngàn vạn đừng tới phá rối."
Chơi vui vẻ.
Anh quá nghe lời, quá khác thường, làm cho người ta
rất bất an! Hồ Nhất Hạ giống như Đấu Sĩ quen chiến đấu, đột nhiên không tìm
được kẻ địch, lo lắng hồ ly giảo hoạt này lại đang mưu quỷ kế gì sau lưng, cho
tới thật vất vả mới có thể ăn bữa tối với Hứa Phương Chu, cô lại thật giống như
người vợ sợ bị bắt gian, sợ người họ Chiêm đột nhiên xuất hiện ở một góc nào
đấy của phòng ăn.
Ba ngày qua, thần kinh Hồ Nhất Hạ cơ hồ suy nhược.
Chạy đến sân thượng hóng gió một chút cũng huyên náo trông gà hoá cuốc, sau
lưng hơi có động tĩnh liền lập tức cảnh giác —— quay đầu nhìn lại, cũng không
phải là người họ Chiêm, mà là Hứa Phương Chu.
Lúc này cô mới thở nhẹ một hơi.
"Sao mất hồn mất vía vậy?"
"Có thể là quá mệt mỏi." Mấy ngày nay Hồ
Nhất Hạ nhàn rỗi sắp mốc meo, vỗ vỗ mặt, lừa gạt qua.
Hứa Phương Chu dựa hàng rào sân thượng, mỉm cười đưa
tới một bình nước, "Đã bỏ thêm viên vitamin." Vừa nói không quên cài
áo khoác
Hứa Phương Chu cúi đầu, Hồ Nhất Hạ trùng hợp nhìn thấy
đỉnh đầu của anh, tóc của anh ngắn, cắt cẩn thận tỉ mỉ, nhớ năm đó, cô bị người
Nhật Bản mê choáng đầu nên luôn khuyên anh để tóc giống mỹ nam Nhật Bản (chắc
là kiểu tóc dài hơn), luôn bị anh mỉm cười cự tuyệt.
"Tết âm lịch anh sẽ về Thâm Quyến chứ?"
"Khi đó có lẽ anh phải đến tổng bộ ở Luân Đôn,
không biết trở về kịp không."
"À."
Hồ Nhất Hạ thật ra cũng không cẩn thận nghe anh nói
cái gì, một mực nghĩ, không biết tóc anh như thế nào, có giống người họ Chiêm
hay không, sờ gai gai . . . .
Cô đành thức tỉnh.
Mình sờ tóc người họ Chiêm lúc nào? Sao biết khi ngón
tay chạm vào tóc anh lại có cảm giác thế nào?
Hồ Nhất Hạ lắc đầu một cái, hết sức đuổi những ý niệm
này ra đầu, đang lúc này, điện thoại ba ngày không có vang đột nhiên phát ra
tiếng chuông.
Hồ Nhất Hạ lấy điện thoại di động ra, xem tên người
gọi, lại nhìn Hứa Phương Chu trước mặt. Giống như lựa chọnt muôn vàn khó khăn,
tay vuốt ve nút trả lời của cô mơ hồ có chút nóng lên.
Nghĩ lại, không phải nhận điện thoại sao? Cũng không
phải là chọn đối tượng, không cố kỵ nữa, bắt máy. Ba ngày không nghe thấy giọng
ra lệnh của người họ Chiêm, Hồ Nhất Hạ cũng không biết sự khác thường trong
tim, là cảm giác xa lạ hay là cảm giác hoài niệm.
Chỉ nghe anh nói: "Xuống một chuyến, anh chờ em ở
bãi đậu xe."
Cô tắt máy, người đàn ông trước mặt thông minh như
vậy, cũng đã đoán được: "Chiêm Phó tổng?"
"Không phải!" Hồ Nhất Hạ phát giác mình tiến
bộ rồi, mặt không đỏ tim không đập, "Là phụ tá hành chánh bảo em lập tức
đưa văn kiện xuống. Vậy. . . . Em đi trước."
Bước ra mấy bước mới giật mình, mình vốn tính không để
ý tới người họ Chiêm, nhưng lúc này lại không làm được, trạng huống hôm nay
chẳng phải là càng khó xử trí hơn?
Hồ Nhất Hạ không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt tăng
nhanh bước chân, cho đến khi bị Hứa Phương Chu gọi lại: "Nhất Hạ!"
Nếu như mình quay đầu lại, Hứa Phương Chu nói với cô
"Chớ đi", tất cả có thể trở nên không giống nhau không? Đáng tiếc Hồ
Nhất Hạ quay đầu lại, chỉ nhìn thấy anh muốn nói lại thôi, dừng một chút, anh
nói: "Anh đợi em ở đây."
Thật ra thì từ rất lâu Hứa Phương Chu đều là như vậy,
nhàn nhạt nhìn cô, mỉm cười trên mặt luôn không lan tràn tới trong mắt, Hồ Nhất
Hạ có lúc e ngại, có lúc mê luyến, nhưng không cách nào hiểu vẻ mặt của anh ——
Lúc này, sự khác thường bao phủ cô lần nữa, đáng tiếc
cô suy nghĩ một chút, vẫn không lý giải được, không thể làm gì khác hơn là hậm
hực rời đi.
Chờ em, trở lại. . . .
Hồ Nhất Hạ chạy tới bãi đậu xe, tóc loạn ánh mắt loạn
hơn, cũng không biết gấp gáp, là vì mau sớm chạy về sân thượng, hay sợ người họ
Chiêm đợi đến chịu không nỗi.
Thấy chiếc xe Chiêm Diệc Dương dùng dừng ở trước mặt,
cửa xe cũng đã mở ra cho cô, Hồ Nhất Hạ bỗng dưng dừng lại.
"Đi
"Xảy ra chuyện lớn."
Tiểu nhân tà ác và tiểu nhân thuần lương trong lòng Hồ
Nhất Hạ lại bắt đầu đánh nhau, ngàn vạn đừng tin tưởng anh ta! Ngàn vạn đừng!
—— nhưng cuối cùng giọng cảnh cáo này vẫn bị cô bỏ quên, Hồ Nhất Hạ lên xe.
Mà khi đến nơi, Hồ Nhất Hạ mới tỉnh ngộ, mình lên là
xe giặc.
Bảng hiệu treo trên tường, mấy chự "Cục dân
chánh" lớn chừng hạt đậu ở trên đầu, Hồ Nhất Hạ xuyên thấu qua cửa sổ xe
nhìn qua một lần lại một lần, xác nhận mình không nhìn lầm.
Chiêm Diệc Dương xuống xe đi vòng qua ghế trước, mở
cửa xe cho cô.
Hồ Nhất Hạ ôm dây an toàn chết sống không buông tay:
"Anh, anh anh muốn làm gì?"
Chiêm Diệc Dương giương túi công văn trong tay lên:
"Anh đã nhắn bác gái gửi hộ khẩu và những giấy tờ khác tới. Thẻ căn cước
của em ở chỗ Lãnh tiểu thư, cô ấy đồng ý lập tức đưa tới."
Sấm sét giữa trời quang?
Như bị sét đánh?
Tất cả đổ xuống?
Những thứ này đều không đủ hình dung tâm tình Hồ đồng
chí lúc này. . . .
Liếc mắt thấy gương mặt nghiêm túc của anh, Hồ Nhất Hạ
sợ tới mức cười lên: "Lãnh Tĩnh không thể nào bán tô
Chiêm Diệc D