
quá, anh xin lỗi."
Biểu hiện của anh rất lịch
sự, Diệp Tri Thu mãi lâu sau mới gượng cười, nói: "Dù sao em vẫn muốn nói rõ.
Việc lên đường sớm, chỉ có thể nói là em rất tùy tiện, xin lỗi anh. Em không có
lý do nào cụ thể cả, càng không có hẹn với ai". Cổ họng cô tắt nghẹn, không nói
nên lời, cô hít thở thật sâu, một lúc sau mới cố gắng trấn tĩnh nói: "Anh làm
việc đi, em tắt máy đây".
Cô ngồi dựa vào giường, quay đầu nhìn bầu trời
bên ngoài, dù đêm hôm qua có mưa dông nhưng trời hôm nay vẫn nắng rực rỡ. Bầu
trời ở đây xanh thẵm, hiếm thấy ở các thành phố đại lục khác, mùa hè phương Nam
mới sáng ra đã chiếu những tia nắng gắt khắc nghiệt chói mắt, cô kéo rèm cửa
lại, cảm giác như có một hòn đá lớn đang đè nặng trong lồng ngực, nặng nề và
thậm chí, còn thấy khó thở.
Điện thoại đổ chuông, cô thờ ơ cầm lên nghe:
"Xin chòa!".
"Xin lỗi em, Thu Thu, đừng hiểu nhầm, anh thực không có ý
nghi ngờ hành động của em, hơn nữa, anh cho rằng, em có quyền tự do chọn
lựa".
Hai người cùng im lặng, dường như còn có thể cảm nhận được nhịp tim
của đối phương qua điện thoại. Một lúc sau, Diệp Tri Thu mới cười chua sót, nói:
"Đừng nghĩ về em như vậy, Chí Hằng. Em chưa bao giờ cho rằng tình cảm là sự lựa
chọn".
Hứa Chí Hằng thở dài nói: "Anh thừa nhận, anh ghen nên hơi mù
quáng".
Anh vẫn luôn tự tin vào bản thân, từ khi theo đuổi cô, chưa bao
giờ anh tỏ ra do dự. Đây là lần đầu tiên anh ghen, nhưng cô không thấy thỏa mãn
bởi cảm giác chiến thắng, chỉ ý thức được rằng, quả thực mình đang rất cẩn thận
bảo vệ tình yêu này, chỉ sợ nó lại xảy ra biến cố nào đó, bởi nó đâu còn là tình
yêu đầu của cô nữa.
Cô khẽ khàng nói: "Đối với người con gái luôn có cảm
giác không an toàn thì việc anh ghen tuông như thế này đến thật đúng
lúc".
"Anh khiến em có cảm giác không an toàn sao?" Hứa Chí Hằng ngạc
nhiên.
"Chí Hằng, em cũng không trách anh. Em đã nghĩ rồi, đó là vấn đề ở
em."
"Nếu người đàn ông không biết cách tạo cảm giác an toàn cho bạn gái
mình thì vấn đề ở đó quá rõ ràng. Thu Thu, chúng ta đã ở bên nhau rất vui vẻ,
nhưng anh thật sự cảm thấy, em thà tự mình giải quyết các vấn đề gặp phải chứ
không hy vọng có anh bên em, phải không?"
"Chỉ là em không muốn có thói
quen ỷ lại vào anh." Câu nói vừa thốt ra, Diệp Tri Thu mệt mỏi nhắm mắt, lòng
thầm nghĩ, cuối cùng cũng đã nói ra rồi.
Điện thoại công ty đổ chuông,
anh vừa giữ di động vừa ấn nút nghe, thư ký bảo khách hàng đã tới, anh nói ngằn
gọn: "Mời họ ngồi đợi một lát, tôi sẽ qua ngay", rồi anh quay sang nói tiếp với
cô: "Thu Thu, chúng mình cần nói chuyện cụ thể".
"Đợi lúc nào gặp nhau
thì nói sau. Có khách hàng đợi anh, em cũng phải đến Tuần lễ Thời trang rồi. Thế
nhé!". Diệp Tri Thu cúp máy, cô sợ mình sẽ đến bước ủy mị không thể che dấu tâm
trạng với anh nữa và cũng không muốn nói chuyện kiểu như vậy.
Bỏ điện thoại xuống, cô thẫn thờ rất lâu, lòng bỗng chùng xuống. Tinh thần
xuống dốc như vậy còn mệt mỏi hơn cả lúc đi làm, sau khi thôi việc, cô luôn rất
căng thẳng, dường như cái cảm giác mất an toàn không nói nên lời ấy chiếm toàn
bộ tâm trí cô. Cô ý thức được, nếu tình trạng này cứ tiếp diễn thì không nói là
tình cảm mà cả cuộc sống của cô sẽ khó có thể tiếp tục.
Diệp Tri Thu chỉ
muốn nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng dù sao cũng đã đến nơi rồi và cũng không có lý
do gì để cứ ngồi mãi trong phòng mà mộng mị. Cô cố gắng thuyết phục bản thân,
ngồi dậy trang điểm, đeo kính râm rồi đi ra ngoài. Bên ngoài trời nắng to, cũng
may là ở gần biển nên không thấy cảm giác oi bức như ở các thành phố sâu trong
lục địa.
Khai mạc Tuần lế Thời trang, dòng người đông như trẩy hội. Diệp
Tri Thu vào khu triển lãm, cầm cuốn Tạp trí Triển lãm nghiên cứu phân bố của
toàn khu, cô không đi tới những nơi bày bán sản phẩm đang nườn nượp khách xem,
mà chỉ chú trọng xem những sản phẩm lần đầu tham gia triển lãm. Cô xem xét từng
thương hiệu rồi thu thập tư liệu, điền vào biểu mẫu đồng ý làm đại lý cho một số
công ty, để lại cho họ phương thức liên lạc, nhưng cô không tìm được thương hiệu
sản phẩm nào có điều kiện phù hợp với mình.
Buổi trưa, cô lên tầng ăn,
gọi một suất cơm hộp, nghĩ ngơi một lát rồi tiếp tục tham quan khu triển lãm
gian hàng. Buổi chiều, khách đã thưa hơn, cô đứng ở một gian hàng nhỏ không bắt
mắt, cầm tập thiết kế xem kỹ một lúc, cô thấy hơi ngạc nhiên. Tập mẫu này được
thiết kế rất đẹp, hai người mẫu nghiệp dư xinh đẹp, tạo dáng chuyên nghiệp, ánh
sáng, in ấn đều rất kỹ lưỡng. Một tập thiết kế mỏng như vậy nhưng mới xem là
biết ngay họ đã bỏ số tiền lớn để thuê nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.
Cô đi
lòng vòng rất lâu, đã thấm mệt, giờ bỗng thấy hứng thú, nhìn kỹ từng mẫu quần
áo, cô thầm cảm phục, thiết kế nào cũng chuyên nghiệp, lại mang đầy phong cách
cá nhân. Nhưng cách bố trí gian hàng thì chật hẹp, sơ sài, tạo nên sự tương phản
với sự tinh tế của bản thiết kế. Các thương hiệu mới bao giờ cũng có điểm không
ổn định như vậy, ngẫu nhiên có điểm gì đó làm ta kinh ngạc và thán phục, nhưng
cũng có điểm khiến ta thất vọng, ở đó