
u mua sắm của cửa hàng trung tâm họ Lý, một quý bà độ tuổi trung
niên. Tuy bà đã nhận lời Diệp Tri Thu đi ăn cơm nhưng rất kín miệng, cứ nói đến
chuyện mở rộng quy mô khu bán hàng là bắt đầu nói vòng quanh.
Lưu Ngọc
Bình chán nản, chỉ còn cách cố gắng săn đón, trước khi bà ta về thì tặng bà ta
một túi xách tay. Bà Lý là người biết hàng, chỉ nhìn hình thức túi đã biết ngay
bên trong có gì. Hai người cứ đùn đẩy nhau hai, ba lần, cuối cùng bà cũng rỉ tai
điều gì đó với Lưu Ngọc Bình, sau đó xách túi đi trước.
Lưu Ngọc Bình
quay người ngồi xuống, nhìn nét mặt của bà ta, Diệp Tri Thu đoán tình hình không
được khả quan cho lắm. Cô lắc đầu, tự mình dự tính khả năng của kế hoạch điều
chỉnh bán hàng như thế nào.
“Xem ra chính sách phát triển của công ty
chúng ta cũng đến lúc phải điều chỉnh rồi, Tiểu Diệp, cô suy nghĩ về vấn đề này
đi nhé!”, bà Lưu Ngọc Bình quả nhiên mở miệng ra nói với cô điều này. Diệp Tri
Thu đành gật đầu và nghĩ: Muộn thì hơi muộn thật nhưng bà chủ đã ý thức được
điểm này thì không phải việc xấu, không biết sự điều chỉnh chiến lược phát triển
một cách bị động như thế này mang đến cho mình bao nhiêu khó khăn.
Di
động của Diệp Tri Thu đổ chuông, là Hứa Chí Hằng gọi, cô nói lời xin lỗi với bà
chủ rồi ra khỏi phòng nghe điện thoại.
“Em tiếp khách xong
chưa?”
“Vừa mới kết thúc”, nghe giọng anh, đột nhiên cô cảm thấy nhẹ
nhõm, nói tiếp: “Cũng coi như là xong rồi”.
“Anh cũng vừa họp xong, đang
ngồi nhìn bộ dạng mệt mỏi, hai mắt thất thần của giám đốc các bộ phận. Anh đoán
em cũng vậy, trong lòng đang oán thán bà chủ ác độc.”
Diệp Tri Thu chậm
rãi bước về phía xa, cô khẽ cười thành tiếng: “Không, em không oán thán. Chả còn
cách nào, bà chủ là con quỷ mà em chẳng rời xa được. Em hận bà chủ ức hiếp em,
lấy tiền ép em làm việc quên cả mạng sống, làm em chạy đi chạy lại như con thoi,
bận túi bụi. Nhưng nếu bà ấy để cho em nhàn rỗi một tí, em sẽ bất an, thấy mình
bất hạnh”.
“May sếp em là phụ nữ, chứ nếu là đàn ông thì anh sẽ suy nghĩ
lung tung đấy.” Cô nghe thấy tiếng cười và tiếng khởi động xe của anh, anh tiếp:
“Đợi ở đó, anh sẽ đến đón em”.
“Anh chắc cũng mệt rồi mà, hay anh về nghỉ
sớm đi.”
“Nhưng anh muốn gặp em.”
Tắt di động, cô nhìn vào chiếc
ti vi màn hình phẳng mỉm cười, tâm trạng bỗng nhẹ nhàng thoải mái, đồng thời cảm
thấy quả thật mấy ngày vừa rồi mình đã suy nghĩ nhiều quá. Có lẽ chỉ là những cô
nam quả nữ ở thành phố này lúc nhàn rỗi thì làm bạn với nhau thôi. Cô thầm nói
với chính mình, mỗi người đều bận rộn với công việc riêng của mình, ai cũng mong
muốn có một người không gây phiền cho mình những lúc nhàn rỗi. Lý do này đã
nhanh chóng thuyết phục cô, làm cô thấy yên lòng.
Diệp Tri Thu chỉ nói cô
có hẹn với bạn rồi để bà chủ và một giám đốc kinh doanh khác ngồi lại, còn mình
đi trước. Cô ngồi một mình, xem đồng hồ thấy sắp đến lúc hẹn mới đi ra khỏi nhà
hàng. Đây là một con đường tương đối yên tĩnh ở trung tâm thành phố, tuy trời
vẫn rét nhưng dù sao cũng đã là cuối đông, cô muốn ra ngoài hít thở không khí
trong lành.
Khi Hứa Chí Hằng tới, thấy cô đang ngửa mặt chăm chú nhìn bầu
trời, anh xuống xe ôm cô từ phía sau: “Hi, em đang nhìn gì đấy?”.
“Anh
xem tòa nhà này kết hợp với bầu trời tạo thành hình cái kéo, lại thêm cả ánh
trăng khuyết, cảm giác rất đặc biệt.”
Hứa Chí Hằng nhìn theo ánh mắt cô,
nhưng chẳng thấy điều đặc biệt đó nên anh nói: “Dù sao thì em học Mỹ thuật, góc
nhìn không giống anh”.
“Sao anh biết em học Mỹ thuật?”
“Đừng nói
với anh rằng những bức tranh phong cảnh treo trong phòng khách là của người khác
vẽ nhé!”
Diệp Tri Thu cười nói: “Đó là em vẽ từ vài năm trước, mấy năm
nay không có thời gian nên cũng hết cảm hứng rồi”.
Hứa Chí Hằng chuyển đề
tài: “Chúng ta đi đâu ngồi chút nhé?”.
“Đâu cũng được, chỉ đừng đưa em đi
xem phim, chắc chắn em lại ngủ đấy. Mất mặt lắm.”
Hứa Chí Hằng cười lớn,
siết chặt vai cô thêm nữa: “Nhưng nói thật, nhìn em ngủ rất thoải mái, không còn
sự cảnh giác vẫn ngự trị hằng ngày, cái đó lấy lại điểm cho em đấy”. Diệp Tri Thu có chút kinh ngạc. Cô hơi khom người, soi mình vào gương hậu của
chiếc Cayenne nhờ ánh sáng của đèn đường. Cô phải nản lòng thừa nhận rằng, trạng
thái biểu cảm của khuôn mặt mình rất trầm tĩnh nhưng trong ánh mắt luôn có sự
cảnh giác. Nếu Hứa Chí Hằng không nói, cô cũng không chú ý đến điều
này.
Sự cảnh giác ấy xuất hiện trên mặt cô tự bao giờ, cô cũng không rõ.
Đại khái như kiểu cười mỉm có nét mỉa mai kia, không biết từ lúc nào cũng trở
thành một phần biểu cảm của cô.
Hứa Chí Hằng kéo cô vào lòng nói: “Anh
không có ý phê bình em đâu, chỉ là cảm thấy bộ dạng luôn cảnh giác của em rất
hay thôi”.
“Quái lạ, ai chẳng thích đối diện với một khuôn mặt trong sáng
như ánh trăng.” Diệp Tri Thu giơ hai tay xoa lên mặt mình, cô đột nhiên nhớ ra
bạn gái của Phạm An Dân cũng có khuôn mặt như vậy. Cô ta nhìn cô bằng nét mặt
thẳng thắn mà trong sáng, dường như trước mặt cô ta không phải là bạn gái cũ
đáng ghét của người yêu mình vậy. Liên tưởng này làm cô k