
chị đi, mẹ tôi cũng đã dặn anh Viễn mở tài khoản
cho chị, tôi cũng đang có việc phải đi tìm anh ấy."
Anh Viễn đó tên là
Trần Hướng Viễn, là chú quản lý tài khoản vay liên quan đến mua bán bất động sản
của ngân hàng. Lần trước Diệp Tri Thu đã gặp anh ta khi làm thủ tục. Cô ta nói
rồi đứng dậy khiến Diệp Tri Thu không còn cách nào khác, phải theo cô ta lên
chiếc VRV Nhật mầu trắng.
"Hôm nay chị ăn mặc rất đẹp, không nên mặc
những bộ quần áo đáng ghét trước kia nữa. Kiểu chị nói đã đủ uy làm người ta sợ
rồi, đừng cố tình trang điểm già như vậy." Thẩm Tiểu Na vừa khởi động xe vừa
liếc xéo Diệp Tri Thu.
Hôm nay thời tiết đẹp, ánh mặt trời chiếu xuống ấm
áp, Diệp Tri Thu mặc áo dệt cổ chữ V phối với quần bò, bên ngoài là áo khoác da
mầu nâu, quàng chiếc khăn dài phối hai tông mầu đỏ đậm và cà phê. Cô chỉ muốn
tối nay xuất hiện trước Hứa Chí Hằng với bộ đồ trẻ trung một chút. Không ngờ lại
được Thẩm Tiểu Na khen ngợi, cô chỉ mỉm cười không nói.
"Quần bò của chị
hình như là sản phẩm của DIESEL từ mùa trước à?" Quả nhiên Thẩm Tiểu Na tiếp
tục: "Áo da và áo dệt kim thì tôi không nhận được nhãn hiệu, chị nên phối hợp
với túi PRADA nữa".
" Bắt đầu điều tra thị trường từ trên người tôi là
một ý không tốt lắm đâu. Cái quần DIESEL này là lần trước đi công tác ở Hồng
Kông mua nhân dịp giảm giá Noel, áo da thì là áo mẫu mặt hàng phụ của công ty Tố
Mỹ, chỉ có một chiếc, tôi mua bằng phúc lợi của nhân viên công ty. Tôi biết lợi
nhuận của ngành thời trang nên thường không mua hàng có nhãn hiệu lớn và những
sản phẩm xa xỉ. Hơn nữa mẹ cô trả lương cho tôi cũng chỉ đủ dùng, đủ trả tiền nợ
nhà chứ không đủ để mua túi PRADA đâu."
"Tôi biết cách chi tiêu của mẹ
tôi, có thể Tín Hòa chỉ có lương của chị là cao hơn chút thôi, hiếm thấy người
hẹp hòi như bà ấy lại cảm thấy chị phù hợp với mức lương ấy."
Diệp Tri
Thu cảm thấy vui hơn khi nghe Tiểu Na nói, nghĩ cô nàng Thẩm Tiểu Na này thật
trực tính, cô ta nói những lời này đương nhiên là cũng có ý kết giao với mình,
cô nói: "Xem ra những ngày này, quần áo của cô, tôi không thể nhìn thấy nhãn
hiệu nữa rồi, xem ra cô không hổ là đã học Thiết kế chứ không phải dạng chuyên
đem tiền bố mẹ để phục vụ cho việc ăn chơi hưởng lạc".
Thẩm Tiểu Na đắc ý
nói: "Đúng vậy, mẹ tôi rất nghiêm khắc, bỏ ra mấy vạn mua đồng hồ Longines để
đeo mà bà đã tiếc đứt ruột rồi, lấy đâu ra mà chơi bời hưởng lạc. Trước tới giờ,
tôi mua quần áo có chọn nhãn hiệu đâu, chỉ đơn giản chọn cái mình ưng. Hồi còn ở
Châu Âu, tôi cũng thường mua hàng ở các cửa hàng nhỏ. nhìn những kẻ có tiền
trong nước dựa vào các tạp chí thời trang để phối hợp quần áo mà cảm thấy nực
cười."
Cô bé này đúng là có tính hơi ngạo mạn, Diệp Tri Thu
cười thầm, nói: "Không phải ai cũng được học thiết kế như cô, có không gian lựa
chọn riêng. Đây cũng là vấn đề của người chuyên nghiệp làm việc chuyên việc,
cách phối hợp nhãn hiệu vẫn luôn là an toàn nhất".
"Trong mắt em, chị là
người chuyên nghiệp, thế nên em muốn được nghe ý kiến của chị".
Quả nhiên
lại quay về chủ đề này, có điều Diệp Tri Thu đã có chút cảm tình với cô bé Thẩm
Tiểu Na này, cô nói: "Không phải chị quấy quả cho xong với em nhưng chuyên ngành
của chị là bên kinh doanh chứ không phải bên kế hoạch. Nhưng chị có một kiến
nghị là đừng cho rằng mình đã được xem Tuần lễ Thời trang ở Milan, Paris mà coi
thường Hội chợ Triển lãm Bắc Kinh. Em nên đến đó xem xem, có thể cảm nhận được
một chút về xu thế phát triển thời trang trong nước. Cũng có khi xu thế đó không
giống con mắt đánh giá của em, hay một số nhãn hiệu đang bán chạy, thậm chí còn
rất đơn giản mộc mạc nhưng họ đã nắm bắt được thị hiếu của thị trường trong
nước. Ít ra đối với việc định vị đối tượng khách hàng của sản phẩm mà nói thì đó
là sự lựa chọn tốt nhất. Nếu em nhất quyết muốn làm nên một việc gì đó, tốt nhất
hãy làm tốt bước đầu là cảm nhận thị trường."
Thẩm Tiểu Na nghe rất chăm
chú, lúc lâu cũng không nói gì. Khi Diệp Tri Thu trả lời tin nhắn nhanh của Hứa
Thế Hằng, cô chỉ nghe được Tiểu Na hỏi khẽ: "Duy Phàm và chị quan hệ tốt
chứ?".
Diệp Tri Thu phải nghĩ một lúc mới biết cô ta nói đến ai. "Anh Đới
hả? Đúng thế, anh ấy là khóa trên của chị và đương nhiên cũng là khóa trên của
em mà."
"Em thích anh ấy từ khi còn học Đại học."
Diệp Tri Thu vừa
ngạc nhiên vừa buồn cười, nói: "Nếu chị nhớ không nhầm khi anh ấy tốt nghiệp thì
em mới vào trường".
"Vâng, anh ấy được thầy giáo của đội người mẫu xếp đi
phía trước đoàn khi biểu diễn trên khán đài. Em thích anh ấy từ ánh mắt đầu
tiên, tiếc là lúc đó em còn nhỏ nên anh ấy không thèm để ý đến em."
"Rất
nhiều người đã biểu lộ tình cảm với anh ấy, thật đáng thương cho anh chàng sinh
ra với một khuôn mặt đẹp", Diệp Tri Thu cười. Đến ngân hàng, cô quyết định giải
thoát những ưu tư cho mình. Còn Đới Duy Phàm, dù gì thì từ trước tới nay anh ta
cũng có cả rừng hoa vây quanh nên chả đến lượt cô phải lo hộ, cô nói:" Anh Đới
với chị là anh em tốt, chỉ là quan hệ bạn bè thôi chứ không phải quan hệ yêu
đương nam nữ. Hìn