
bệnh đã đến làm thủ tục. Anh chịu khó
nghỉ ngơi, chủ ý giữ gìn sức khỏe, tạm biệt".
Diệp Tri Thu đang định quay
người ra khỏi ngân hàng, thì thấy Tăng Thành và Tân Địch cùng đi vào. Đôi mắt
sắc lạnh của Tăng Thành quét qua Phạm An Dân, rồi không để ý đến anh ta, ông
quay sang nhìn Diệp Tri Thu hỏi: " Tri Thu, không sao chứ?".
Diệp Tri Thu
bối rối, cười khổ: "Không sao, Tổng giám đốc, mọi người đến đây làm
gì?".
"Lẽ nào tôi cứ đứng nhìn cô bị người ta bắt nạt sao?" Tân Địch chằm
chằm nhìn Phạm An Dân nói: "Phạm An Dân, anh có phải đàn ông không? Anh có người
khác không nói làm gì, sao lại hại Thu Thu phải đổi công việc khổ sở để kiếm
tiền trả anh? Còn mang kẻ thứ ba đến thị uy, váy cưới tôi không đưa cho anh, các
người muốn thế nào, tôi chiều".
Bà Phương đi tới, nói: "Tổng giám đốc
Tăng, việc nhỏ thế này cũng để ông phải tới sao? Vợ ông khách khí quá, bảo Tân
Địch đưa váy cưới cho con gái tôi là được, tôi không thiển cận như cô ta
đâu".
Tăng Thành lạnh lùng nói: "Bà xã tôi không nắm được luật lệ công ty
mới làm ra việc này. Theo lý công mà nói, Tân Địch không được tự mình làm váy
cưới cho con gái bà, còn nói theo việc tư, Tri Thu trước là nhân viên của tôi,
bây giờ chúng tôi là bạn, tôi sẽ không cho nhân viên thiết kế của mình làm cái
việc mà Tri Thu không vui". Bà Phương ngây người, tròn mắt nhìn nhưng Diệp Tri Thu cũng ngạc nhiên không
kém. Vốn dĩ cô không sợ bà Phương ngạo mạn này, chỉ nghĩ làm sao cho khỏi liên
lụy đến Tân Địch thôi. Nhưng cô không ngờ Tăng Thành lại tự mình đến nói giúp
cho một nhân viên cũ của mình như vậy.
"Tổng giám đốc Tăng, e rằng không
thể nói như vậy được. Tôi và bà nhà đã kết giao nhiều năm nên tôi mới trực tiếp
trả tiền đặt cọc, cũng không làm hợp đồng với Tân Địch, giờ sắp đến ngày cưới
của con gái tôi rồi, ông cảm thấy làm vậy thỏa đáng không?"
Tăng Thành
không bao giờ bộc lộ cảm xúc trên gương mặt, bây giờ cũng không ngoại lệ, ông ta
nói: "Bà Phương, bà muốn bồi thường sao? Nói giá đi, nếu vợ tôi đã trót nhận lời
với bà thì tôi chấp nhận bồi thường".
Bà Phương cứng miệng không nói được
gì, Phương Văn Tĩnh lên tiếng: "Thôi mẹ, chúng ta đi". cô ta quay đầu nhìn Phạm
An Dân. Phạm An Dân ngập ngừng giây lát rồi gật đầu, không nhìn ai mà đi thẳng
ra ngoài.
Bà Phương tức giận nhìn Diệp Tri Thu nói: "Cô Diệp, cô được
lắm. Tôi nể mặt Tổng giám đốc Tăng thôi". Bà ta kéo tay Phương Văn Tĩnh rồi phăm
phăm đi ra.
Chuyện ầm ĩ như thế, Diệp Tri Thu cảm thấy mệt mỏi và chán
nản nghĩ vì việc này đã làm mất mặt bố mẹ, giớ cả ông chủ cũ cũng phải ra mặt
giúp cô, nhưng cô chỉ có thể cố gắng lấy tinh thần cười nói: "Tổng giám đốc
Tăng, cám ơn ông đã có ý tốt đến đây. Chúng ta đi thôi".
Ba người ra khỏi
ngân hàng, Tăng Thành thấy vẻ gượng gạo của cô, mỉm cười nói: "Hai cô nói chuyện
đi nhé! Tôi có chuyện phải đi trước".
Diệp Tri Thu và Tân Địch đều thở
dài nhẹ nhõm và cùng nói lời tạm biệt. Nhìn ông ta lái chiếc Audi đi rồi, Diệp
Tri Thu mới quay sang Tân Dịch, Tân Địch làm điệu bộ đáng thương, cầu xin: "Thu
Thu, đừng trách tớ. Khi tớ nghe điện thoại của cậu, ông Tăng cũng đang ở phòng
Thiết kế cùng với bọn tớ họp lần cuối về khâu tổ chức chương trình. Tớ đâu biết
là ông ấy nghe được rồi nghiêm mặt lại hỏi có phải cậu gọi tới không? Sau đó ông
ấy nghe điện thoại của cậu, gọi tớ xuống lầu. Trên đường, ông ta còn nghe một
cuộc điện thoại của bà chủ nữa, rồi lại hỏi tớ. Tớ đành khui hết. Những việc của
cậu hình như ông ta biết lâu rồi".
Diệp Tri Thu thở dài than vãn: " Đúng
vậy, hình như cả thế giới này đều biết việc tớ bị đàn ông đá rồi, giờ tớ cũng
chẳng mất công mà che với dấu nữa. Đi thôi, chúng ta tìm chỗ nào uống chút gì
đó. Cậu đi chuyến chín giờ, chắc là kịp".
Hai người đi đến một quán cà
phê cách đó không xa, trên dãy hành lang hình vòng cung trước cửa quán có đặt
những chiếc ô che nắng. Xem ra thời tiết đã ấm lên, dưới những tàn ô đã bắt đầu
có mấy người ngồi. Hai người tìm một chỗ, gọi phục vụ bưng hai ly cà
phê.
" Ông Tăng có nói gì cậu không?".
"Nói gì được!" Tân Địch hồn
nhiên nói: "Tớ nghe thấy ông ấy còn mắng vợ trong điện thoại cơ, bảo bà ấy sau
đừng làm những chuyện như thế này nữa".
Diệp Tri Thu yên lòng, thờ ơ ngồi
dựa vào thành ghế. Tân Địch nhìn cô: " Hôm nay coi như đã trút được cục tức anh
ách, tại sao cậu chẳng thèm nói năng gì thế?"
"Tớ không vui lên được,
chứng kiến cảnh đó mà thấy tuyệt vọng. Tự mình chịu đã đành lại còn lôi cả cậu
vào nữa, giờ ngay cả giám đốc Tăng cũng phải vào cuộc. Việc này mà truyền ra
ngoài, e rằng lại thêm nhiều điều tiếng".
"Cậu nghĩ nhiều quá đấy, tớ có
gì mà phải phiền với phức. Lời Tổng giám đốc Tăng nói cũng đường đường chính
chính, có gì mà thị phi". Tân Địch không cho rằng suy nghĩ của Tri Thu là đúng,
cô nói tiếp: "Mà cậu tuyệt vọng mới là lạ, chẳng lẽ cậu lo cho Phạm An Dân, tớ
thấy anh ta có bà mẹ vợ như vậy thì chỉ muốn cười lớn, đáng đời anh ta. Tham
tiền của người ta thì kiểu gì cũng phải trả giá".
Diệp Tri Thu lắc đầu,
thực sự cô không thể vui lên đ