
con người mà không có những yêu cầu thì thật quá vô nghĩa."
Vu
Mục Thành cười lớn: "Thế nên tớ vẫn có chút lo lắng thay cho banh gái của cậu,
những kẻ yêu cầu bản than khắc khe thì yêu cầu người khác cũng không thấp
đâu".
Hai người cứ thế vừa chậm rãi uống vừa nói chuyện rất tâm đắc. Khi
họ xuống lầu, không ngờ lại gặp Lý Tư Bích cũng đang đi xuống. Cô nói: " Tổng
giám đốc Hứa có tiện đưa tôi về nhà không? Bạn tôi còn có một chút việc nên giờ
chưa về được".
Hứa Chí Hằng cười nói: "Tôi ở gần đây nên đi bộ đến, hay
là tôi nhờ Vu Mục Thành đưa cô về vậy".
Vu Mục Thành đi chiếc xe Citroen
cũ của Tạ Nam, lúc này anh đang mở cửa xe định vào. Lý Tư Bích liếc nhìn chiếc
xe anh một cái, cười nói: "Thôi không phiền anh Vu nữa. Tổng giám đốc Hứa này,
hôm nay thời tiết rất đẹp, chúng ta cùng đi bộ nhé! Tiện thể bàn một chút về
khung chương trình phỏng vấn được không?"
Hứa Chí Hằng chẳng có cách nào từ chối nữa, đành gật
đầu. Nhìn sang bên kia chỉ thấy Vu Mục Thành cười và nháy mắt với anh: "Vậy nhé,
tôi xin phép về trước, chào hai người". Anh lên xe vút đi êm như một làn
gió.
Hai người chậm rãi đi ra khỏi khách sạn, đi trên phần đường dành cho
người đi bộ của đại lộ lớn ven sông Tần Giang, con đường này khi đêm về không
còn ồn ào náo nhiệt như ban ngày, gió cuốn hơi nước trên sông thổi lên mát rượi,
thời tiết thật mát mẻ, rất phù hợp để đi tản bộ.
Lý Tư Bích không đá động
gì đến chuyện phỏng vấn: " Tổng giám đốc Hứa đã quen với thời tiết và môi trường
ở đây chưa?".
"Cũng quen rồi, có điều chưa thể nghiệm được cái nóng khủng
khiếp của mùa hè nơi đây."
"Đúng đấy, mùa hè ở đây thực sự rất nóng. Khi
còn nhỏ, tôi cứ mơ ước được đến sống một nơi mà thời tiết bốn mùa đều là mùa
Xuân, tốt nhất là có cả mùi cá biển, chỉ cần mở cửa sổ ra là nhìn thấy mặt trời
lên, để chân trần chạy ra ngoài là giẫm lên bãi cát dài màu trắng bạc, cứ đến
cuối ngày sẽ có tiếng thủy triều ru mình vào giấc ngủ." Lý Tư Bích thật là một
MC đúng nghĩa, giọng nói ngọt ngào trong trẻo, ngữ điệu nhịp nhàng, êm tai, rất
dễ đi vào lòng người.
Hứa Chí Hằng cười đáp lại: "Một cuộc sống thật nên
thơ, đó cũng là mơ ước của rất nhiều người".
"Nói như vậy thì Tổng giám
đốc Hứa cũng có suy nghĩ giống như tôi à?" Dưới ánh đén, nụ cười của cô đẹp mê
hồn: "Haizzz, trước đây mỗi lần tôi nhắc đến mơ ước đó thì người khác đều nói
tôi trẻ con quá."
"Trẻ con một chút cũng có gì là không tốt
đâu".
"Đúng thế, tôi cũng cảm thấy mình còn giữ chút tính trẻ con là điều
hay."
Hứa Chí Hằng mỉm cười, anh đứng lại và nói: "Nếu cứ đi tiếp thế này
thì thành ra cô Lý lại là người đưa tôi về rồi. Hôm nay tôi đã uống chút rượu
nên không tiện lấy xe đưa cô về. Tốt nhất là bây giờ tôi gọi giúp cô một chiếc
taxi nhé?"
Lý Tư Bích tỏ ra rất thỏa mái: "Tôi thấy anh cứ gọi tôi là Tư
Bích, còn tôi sẽ gọi anh là Chí Hằng, chứ gọi thế này khách sáo quá.
Mình nói
chuyện vui vẻ thì có kể ai tiễn ai đâu, Nhưng bây giờ cũng không còn sớm nữa, để
hôm khác tôi gọi cho anh để hẹn thời gian mình nói chuyện phỏng vấn, được không
anh Chí Hằng?"
Hứa Chí Hằng cười và gật đầu, anh giơ tay vẫy một chiếc
taxi, rồi mở cửa xe cho cô: "Mình liên lạc sau nhé. Chúc cô ngủ
ngon!"
Taxi lướt đi êm ru, Hứa Chí Hằng nhìn đồng hồ, đã mười một giờ
rồi. Anh nghĩ chắc lúc này Diệp tri Thu đã ngủ nhưng anh vẫn rút điện thoại nhắn
tin cho cô. Không ngờ Tri Thu gọi điện lại ngay.
"Em chưa ngủ
à?"
"Chuẩn bị rồi!" Nghe trong máy có tiếng tàu hỏa ầm ầm, giọng nói của
cô có vẻ mệt mỏi: "Anh cũng đi ngủ sớm đi nhé!"
"Ngủ đi em, chúc em ngủ
ngon! Mai anh sẽ điện lại cho em."
Sáng nay, trợ lý Tiểu Lưu đưa vé tàu
cho Diệp Tri Thu và nói với cô rằng Thẩm Tiểu Na cương quyết muốn cùng cô đi đợt
này. Theo kế hoạch của Lưu Ngọc Bình, Thẩm Tiểu Na cùng nhà thiết kế sẽ đi vào
sáng hôm sau, vừa đủ thời gian để tham gia lễ khai mạc triển lãm, còn cô sẽ đến
trước để thị sát thị trường. Cô không rõ tại sao Thẩm Tiểu Na cứ muốn đi cùng
mình nhưng cô cũng mặc kệ. Hứa Chí Hằng đưa cô đến ga, cô không cho anh đi vào
trong để khỏi phải chạm mặt Thẩm Tiểu Na.
Chuyến tàu này xuất phát lúc
chín giờ hai mươi phút tối. Diệp Tri Thu đã làm mọi công tác vệ sinh ở nhà rồi,
cô leo lên giường tầng giữa nằm nhắm mắt thư thái, chỉ đợi đèn tắt là chìm vào
giấc ngủ. Thế nhưng, Thẩm Tiểu Na nằm tầng dưới lại quen đi ngủ muộn nên cứ muốn
bắt chuyện với cô, Diệp Tri Thu đành ậm ừ cho qua. Đến khi không cưỡng được cơn
buồn ngủ, cô đành nói thẳng để Thẩm Tiểu Na xoay ra chơi PSP".
Điện thoại
đổ chuông, cô giơ lên xem thì thấy số gọi đến lạ hoắc, tiện tay ấn nút
nghe.
"Xin chào, xin hỏi ai đó?"
"Chào cô Diệp, tôi là Phương Văn
Tĩnh."
Diệp Tri Thu chán ngán, hạ thấp giọng: "Thực sự tôi không muốn
nói, vậy mà cứ phải nói. Tại sao lại là cô? Cô lại nói với tôi chuyện váy cưới
phải không? Mặc dù tôi không để ý đến chuyện cô mặc váy do ai thiết kế và làm
đám cưới với ai, nhưng bạn của tôi đã đưa ra quyết định, tôi chỉ có thể ủng hộ.
Tôi không thể đóng vai Đức Mẹ Maria đẻ khuyên cô ấy ma