
có lẽ là đã che hết mưa gió cho em." Diệp Tri Thu chỉ có thể nói
đến đây.
Đã sắp tám giờ rồi, Diệp Tri Thu chán nản nghĩ cuộc
họp lần nào cũng kéo dài lê thê như thế nhưng chẳng có hiệu quả gì cả, mà lần
nào cũng xuất hiện một hoặc vài vấn đề làm cô đau đầu. Bên ngoài không biết trời
đã mưa từ lúc nào, cô gọi taxi về tòa nhà mình thuê trọ, vội vàng chạy vào
trong, bỗng phát hiện Phạm An Dân đang đứng ở cổng lớn, cô vừa ngạc nhiên vừa
chán chường nhìn anh ta; "Anh còn đến đây làm gì?"
Phạm An Dân mặt mày
xanh xao nhìn cô: "Xin lỗi em."
"Lại nữa rồi." Thật sự cô không biết nên
nói gì nữa: "Anh không xuất hiện trước mặt em nữa coi như là đã xin lỗi em
rồi."
Phạm An Dân cười buồn, chỉ về phía sau lưng cô: "Cái đó, thật sự
không phải là ý của anh, anh cũng vừa mới biết thôi, anh vừa đến nói chuyện với
công ty quảng cáo hồi lâu, họ nói đã nộp tiền cho công ty quảng cáo rồi nên chắc
sẽ chiếu luôn một tuần".
Diệp Tri Thu quay đầu lại, qua làn mưa nhỏ cô
thấy trên nóc tòa cao ốc ở góc chếch bên kia đường có đặt một màn hình LED to
đùng đang chiếu cảnh một đôi uyên ương mặc áo cưới đang tạo dáng chụp ảnh trên
bãi biển, trên nền trời xanh, biển biếc là là váy cưới bay bay, hình ảnh rất rõ
nét, đó chính là Phạm An Dân và Phương Văn Tĩnh. Rồi hình ảnh biến chuyển, xuất
hiện một dòng chữ to bằng tiếng Anh cùng với đóa hoa chạy ngang màn hình: I want
to be with you forever! Bên cạnh Tri Thu có hai cô gái đi ngang qua cũng dừng
lại chăm chú xem đoạn băng đó rồi ngưỡng mộ khen ngợi: "Ôi lãng mạn
quá!"
Tiếp sau đó là hình ảnh quảng cáo rượu Tây mà Diệp Tri Thu đã xem
rất nhiều lần. Cô quá kinh ngạc: "Chắc sẽ có ngày tôi bị các người bức hại đến
mức thành ra ảo tưởng mất thôi, đây là thủ đoạn gì vậy?"
"Anh hôm nay
cũng mới biết, đó là do... gia đình cô ấy sắp đặt".
Trước mặt là đại lộ
chính của thành phố nên màn hình LED này quá bắt mắt, bình thường trên màn hình
luôn phát những đoạn quảng cáo và các clip tuyên truyền. Diệp Tri Thu nhẩm tính
xem phí quảng cáo mất khoảng bao nhiêu, bởi cô biết muốn quảng cáo liền một tuần
ở vị trí này thì chi phí không hề nhỏ. Cô chầm chậm quay lại nhìn Phạm An Dân:
"Các người có ý sắp xếp trình chiếu ở chỗ này, chắc là để cho mình tôi xem nhỉ,
coi trọng tôi quá đấy". Cô cười trang lớn: "Rất hay, rất sáng tạo, rất hao tâm
tổn sức, rất...". Đột nhiên cô không nói gì nữa, chỉ mỉm miệng nghiến
răng.
"Em đừng chấp cô ấy, tính cô ấy trẻ con, luôn không có cảm giác an
toàn, có lúc tự nhiên làm những chuyện rất điên rồ mà chẳng có ý nghĩa gì cả".
Phạm An Dân thở dài một tiếng, tinh thần mệt mỏi: "Đúng vậy, anh lại đang làm
cái việc xin lỗi và giải thích thừa thãi này. Chắc em sẽ chẳng chấp nhận cô ấy,
ngay cả với anh, em cũng chẳng còn chớp mắt để ý tí gì nữa rồi."
Diệp Tri
Thu bỗng bốc lên cơn giận, cô nói lạc cả giọng: "Có lúc tôi thấy người không so
đo tính toán thì cuộc sống toàn gặp chuyện đen đủi, những người khác cũng sẽ
không khách khí mà đem tất cả những điều cô ta đáng bị hay không đáng bị như thế
để đổ hết lên cô ấy và cảm thấy đó là lẽ đương nhiên. Các người đang làm cái gì
đây? Sao không quay luôn vài đoạn phim nóng vào cho hả cái cơn muốn phô diễn của
các người?"
Phạm An Dân cũng nghiến chặt răng: "Không phải như em nghĩ
đâu Thu Thu, khi chụp những ảnh đó anh nghĩ là để đặt chúng trong lễ cưới. Anh
chỉ muốn là để em biết rằng, anh không làm việc đó, bây giờ có nói thêm gì nữa
cũng là thừa thôi. Em có nhớ anh từng nói em không cần phải tha thứ không? Đúng
không cần nữa, sự tha thứ đối với anh giờ chẳng có ý nghĩa gì cả. Anh chỉ còn
cách đi con đường mình đã chọn. Sau này anh sẽ nhắc nhở cô ấy, đảm bảo sẽ không
đến quấy rầy em nữa."
Diệp Tri Thu quay đầu lại nhìn, khuôn mặt anh ta
vẫn thanh tú như xưa. Trước đây anh ta chỉ là một công nhân kỹ thuật cho một
công ty vốn nước ngoài nên trên khuôn mặt vẫn mang nét thư sinh, nụ cười vui
tươi thỏa mái và mang nét gì đó của trẻ con. Còn bây giờ dưới ánh sáng của đèn
đường, khuôn mặt anh đã mang vẻ u sầu và lạnh lẽo. Cô chợt nhận ra lúc này cô
nhìn anh ta như nhìn một kẻ xa lạ với những hành động kỳ cục, nên những lời nói
căm hận đang chất chứa chỉ muốn bung ra khỏi miệng bỗng tan biến. Cô nói với bản
thân mình: chẳng ai phải nhọc lòng tìm hiểu về hành vi của những kẻ xa
lạ.
Mọi bực tức bỗng tiêu tan, cô lạnh lùng nói: "Sự bảo đảm của anh
chẳng đáng giá một xu, nhưng tôi vẫn hy vọng anh hãy ghi nhớ điều đó. Bây giờ
tôi với anh chỉ như người qua đường, giữ chút lịch sự xã giao là được rồi, không
nên làm phiền nhau thêm nữa."
Cô vòng qua anh ta và sải bước vào tòa nhà,
Về đến phòng của mình cô gội đầu và tắm rửa, sau đó cô lôi trong tủ lạnh ra loại
rượu ngọt của Bách Lợi, ngồi trên ghế sofa vừa uống rượu vừa mở máy tính xách
tay chuẩn bị đối chiếu lại các tư liệu về đối tác kinh doanh, dự đoán xem chính
sách mới mà Thẩm Gia Hưng vừa tuyên bố hôm nay sẽ có những ảnh hưởng gì. Nhưng
cửa phòng đóng kín nên không khí ngột ngạt, tâm trạng của cô khó có thể bình
tĩnh lại được.