ậu nương nương,
sẽ bị hủy bỏ tư cách tuyển phi”.
“Tranh thêu? Đơn giản thế mà …”. Lần này tới các cô nương tuyển phi
lên tiếng, tưởng chuyện đòi hỏi hoa dung nguyệt mạo mới đáng nói, còn
thêu hoa vốn là việc bình thường, các cô nương vừa nghe thấy lời này đều không khỏi mừng thầm, nóng lòng muốn trổ tài.
Cẩn cô cô kéo ra một kiện lụa trắng dài mười thước, nói : “Nương nương ra đề :
Lộ tận ẩn hương xứ, phiên nhiên tuyết hải gian. Mai hoa nhưng do tại, tuyết hải hà xứ tầm
(Hương ẩn nơi cuối đường, phiên nhiên biển tuyết lặng. Hoa mai vẫn chốn cũ, Tuyết Hải tìm nơi nao)”
Lời vừa dứt liền phát cho chúng ta mỗi người một đoạn vải thêu dài
mười thước, muốn chúng ta hảo hảo giải đề. Trên đường trở về, ta nghe
được các cô nương rì rầm bàn tán, tất cả đều ở vì đề mục của hoàng hậu
nương nương mà sầu.
“Hoàng hậu nương nương rốt cuộc là muốn chúng ta thêu cảnh tuyết rơi hay là hoa mai ?” – Ai ai đều thì thào tự nói một mình.
“Hay là tuyết trong mai?” Trình Y Lâm lên tiếng phụ họa.
“Các ngươi đều nói sai rồi. Hai câu thơ này trích từ bài “Hương tuyết hải”, ta nghĩ nương nương muốn chúng ta thêu cảnh trong Hương tuyết
hải” – Tô Diêu chậm rãi nói, vừa đi vừa cúi đầu ngâm
“Lộ tận ẩn hương xứ, phiên nhiên tuyết hải gian
Mai hoa nhưng do tại, tuyết hải hà xứ tầm
Liên lộ thấm phù trần, dung hoa di phân phàm
Phương nhan như băng thanh, nhuận vật tư ngọc khiết
Trữ mỹ lệ ưu thương,túy thuần sắc lãng mạn
Quan hiểu trữ kiều nhiêu, tán tuyết hoa y cựu”
Mọi người đều hết lời khen ngợi Tô Diêu tài tình, thật sự là một tài
nữ, nhất ngữ mà bừng tỉnh mọi người từ trong mộng, cũng giải khai được
vấn đề khiến mọi người lo lắng.
Bên trong sương phòng, ta một tay chống đỡ đầu, nhìn nhìn kiện tơ lụa trắng tựa tuyết mà ngẩn người. Hoàng hậu nương nương vì sao lại ra đề
mục như thế này, Hương Tuyết Hải! Chẳng lẽ hoàng hậu lại đam mê hoa mai ? Nhưng ta chưa bao giờ nghe qua chuyện hoàng hậu có sở thích này.
Vân Châu cảm thấy kỳ quái, đành bất động mà nhìn ta : “Cô nương vì
sao lại sầu não như thế ? Chẳng phải vừa rồi Tô cô nương đã giải khai
câu đố trong đề rồi sao, chẳng lẽ có cái gì không đúng ?”
Ta đem dải tơ lụa trong tay buông xuống : “Vân Châu, trong hoàng cung này, chỗ nào có thể có cảnh sắc Hương Tuyết Hải ?”
“Chỉ có Trường sinh điện – nơi Viên phu nhân ở vào 20 năm trước là có, cảnh quan này có thể nói là độc nhất vô nhị”.
“Viên phu nhân yêu hoa mai ?”
Vân Châu gật đầu : “Bởi vì Viên phu nhân đam mê hoa mai, cho nên
Hoàng Thượng vì muốn khiến nàng vui vẻ đã truyền khắp thiên hạ, các
huyện quận tiến cống về hơn trăm ngàn loài mai đẹp, mùa đông hàng năm
vạn mai tề phóng, cảnh quan quả thật lay động lòng người”.
Lời nàng chưa dứt, ta đã bỏ chạy ra ngoài, để lại tiếng gọi của Vân
Châu ở phía sau. Vừa chạy khỏi Đông cung không xa, ta liền chậm bước
lại. Lúc chạy ra ta chưa hỏi qua Vân Châu trong đại nội hoàng cung rộng
lớn này, Trường Sinh điện rốt cuộc ở đâu, đi đường nào mới có thể đến.
“Thiếu chủ, người muốn đi đâu?” – Một thân ảnh vô thanh vô tức xuất
hiện trước mặt ta, ta thấy hắn một thân cấm vệ trang, tay cầm ngân đao
hướng ta thủ lễ, thanh âm tuy lạnh lùng, nhưng lại có thái độ cung kính.
Ta kinh ngạc chỉ vào hắn, hắn không phải ở trong phủ của Nạp Lan Kì
Hữu sao, như thế nào đột nhiên biến thân đến hoàng cung làm cấm vệ quân, chuyện nào phải giải thích thế nào đây ? Nạp Lan Kì Hữu, rốt cuộc là
hắn đang làm cái quỷ gì ?
“Ta muốn đến Trường Sinh điện”. Ta cố nén suy tưởng cùng tột cùng xúc động, trong hoàng cung tai vách mạch rừng, lòng người hỗn tạp, chuyện
ta muốn hỏi lúc khác có thời gian hỏi sau cũng được.
“Ta dẫn người đi”. Hắn cũng nhìn ra ẩn ưu của ta, lạnh lùng hướng ta gật đầu, ý bảo ta đi theo hắn.
Ánh trăng lưỡi liềm đã treo cao, khí lạnh cũng đạm đãng thổi, trong
đêm tối, ngoài người chỉ còn có gió, trong không gian không một tiếng
động.
Cũng không biết đã dạo bao nhiêu vòng hoàng cung, bàn chân của ta đã
bắt đầu sinh đau. Sau một hồi thủy chung không lên tiếng, ta rốt cục
nhịn không được mà mở miệng dò hỏi : “Dịch Băng, đường còn xa không ?”
Hắn đi thêm vài bước nữa mới dừng lại, chỉ tay về phía trước :“Đã tới rồi !”
Ta hướng mắt về nơi hắn chỉ, trên cửa cung sơn son thiếp vàng tinh tế đề ba chữ “Trường Sinh điện”, cho dù trong đêm tối cũng có thể nhận ra
kim quang rực sáng, hai bên đại môn bốn gã thị vệ đang chỉnh tề xếp hàng canh gác. Ta còn suy nghĩ phải tìm cớ gì để có thể vào, chỉ cảm thấy
nhất thời dưới chân nhẹ bổng, một đôi tay gắt gao ôm lấy ta, ta được
Dịch Băng ôm lấy, dùng tuyệt thế khinh công phóng qua bên kia mặt tường
cao.
Vì tránh xảy ra những phiền toái không cần thiết, ta bảo Dịch Băng
canh gác bên ngoài, khi nào xong việc, ta sẽ xáo cỏ gần bức tường để hắn có thể nghe thấy mà tiến vào mang ta ra ngoài. Ta chưa từng có bất kỳ
hoài nghi nào với khinh công của hắn.
Ta đưa mắt quét khắp khu vườn, hàn mai phiêu tẫn trong gió, khung
cảnh có nét điêu linh do chẳng còn người ở, tàn hương cũng đã tan hết,
chỉ còn độc mỗi một góc vườn trống trơn