, tịch liêu đến bi ai. Trong khu
vườn rộng lớn này ước chừng có hơn trăm ngàn cây mai, rậm rạp che kín
đường, đáng tiếc hoa kỳ đã qua, không thể thấy vạn mai tề phóng, nếu có
thể được một lần nhìn thấy kỳ quan đó, quả thật là diễm quan thiên hạ.
Ta chợt nhìn một gốc cây điêu linh, trong lòng dấy lên hỗn tạp cảm
xúc, trong mắt dường như có thứ gì trực trào chảy ra, khiến ta khó lòng
kìm lại. Ta hiểu được mục đích chân chính khiến bản thân mình đến Trường Sinh điện, không phải là vì giải đề mà đến, nguyên nhân sâu xa chính là … ta muốn hồi tưởng
Từng có một người vì yêu thương ta mà thu tẫn thiên hạ chi mai, tất
cả chỉ vì muốn ta vui vẻ. Cũng từng có một người giữa rừng mai cùng ta
uống rượu ngâm thơ … Chỉ tiếc cảnh giống như vậy nhưng người xưa đâu
còn.
Loại tình cảm ưu thương này khi nhớ về lại khiến ta trong phút chốc
chìm đắm, mọi ưu tư tràn ngập tâm trí, ta thì thào ngâm xứng :
“Định định vãng thiên nhai, y y hướng vật hoa. Hàn mai tối kham hận,trường tác khứ niên hoa
(Dằng dặc chân trời kia, xuân về lại xót xa. Hàn mai kia đáng giận, năm nào cũng nở hoa)”
“Là ai ?” – Một thanh âm băng lãnh tới cực điểm xé tan không khí yên tĩnh, thê lương trong rừng mai, khiến ta có chút lành lạnh.
Ta nương theo ánh trăng nhìn về phía thân ảnh đang chậm trãi tiến về
phía ta, ta thắc mắc như thế nào còn có người ở mai viên thê lương này,
chẳng lẽ là hoàng thượng ? Không đúng, xét theo sắc vóc, thân hình, kẻ
này chỉ độ hai mươi. Hắn chậm rãi hướng tới gần ta, mượn ánh trăng mỏng
manh chiếu rọi mơ hồ, âu cũng có thể thấy được dung mạo của hắn.
Mái tóc đen lay động trong gió, phong thái hiên ngang, có phần tịch
liêu, thần tình trầm tĩnh, có lẽ chính ưu thương đang được giấu giếm
trong đôi mắt sáng ngời của hắn đã cuốn hút ta, mãi nhìn hắn ta bất giác xuất thần lúc nào không hay, hắn … là ai ?
“Bổn vương đang hỏi ngươi !” – Tuy rằng giọng nói vẫn lãnh đạm như trước, nhưng trong ngữ khí lại đang ẩn giấu tức giận.
Nghe hắn tự xưng bổn vương, ta liền đoán được thân phận của hắn. Có
thể xuất hiện ở Mai Lâm này, mà còn là vương gia, kẻ này nhất định chính là Ngũ hoàng tử – Sở Thanh vương. Mẫu phi của hắn chính là nhất sủng ái phi của hoàng thượng – Viên phu nhân, tuy nhiên Viên phu nhân phúc bạc, hai mươi năm trước sau khi sinh ra hắn đã qua đời. Hoàng thượng chẳng
những bi thống tột cùng, còn dám trái lại tổ lệ “Phàm chưa đủ 16 tuổi,
chưa được phong vương” mà phong vị ấu tử này làm vương gia, có thể thấy
được hoàng thượng đối với đứa con này vạn phần yêu thương.
Ta lập tức quỳ gối hành lễ : “Hồi Vương gia, nô tỳ là tú nữ lần này
tiến cung tham gia tuyển phi , chỉ vì hoàng hậu nương nương ra đề thêu
“Hương Tuyết Hải” nên thần nữ mới cả gan chạy tới Trường Sinh điện tìm
kiếm cảm hứng”.
Thần sắc tức giận lãnh băng nhất thời có chút giãn lại, hắn cũng
không trách cứ ta, vẫy tay ý bảo ta đứng lên, không đợi ta đứng vững gót chân đã liền xoay người nhìn về Hương Tuyết Hải đã sớm điêu linh, giọng nói vừa như thì thầm với chính mình, vừa như nói cùng ta : “Mai, sớm đã điêu linh. Ngươi vào đây có thể tìm thấy cảm hứng gì ?”
“Vương gia sai rồi, chỉ cần trong lòng có mai, nó liền vĩnh viễn
không hề điêu linh, ta tin tưởng Vương gia sớm đã đem mai khắc ở trong
lòng”. Chính vì đứng giữa một nơi như Hương Tuyết Hải, ta cảm thấy mình
có chút đồng vị với người này, nhất thời đem điều mình luôn tư niệm mà
nói ra với hắn.
Thân thể hắn rõ ràng đã cứng đờ, đột nhiên xoay người mở miệng tưởng
chừng muốn nói với ta điều gì, nhưng lại không thể thốt thành âm, hắn
kinh ngạc nhìn ta, từ xúc cảm vui sướng đến nhịp tim tăng mạnh đến vô
cùng ngạc nhiên, cuối cùng chuyển thành thâm trầm. Ta không sao lảng
tránh ánh mắt nồng cháy của hắn, trong lòng thất kinh khi thấy hắn biến
ảo biểu tình.
Chẳng lẽ ta thực sự có một khuynh quốc chi mạo, khiến người khác vừa
gặp mặt đã nhất kiến tương ai, ngay cả vị vương gia này cũng bị ta mê
đảo? Cũng không đùng, ánh mắt hắn nhìn ta không phải mê luyến, mà là sâu thẳm không muốn xa rời, vì sao hắn đối với ta lại xuất hiện biểu tình
không muốn xa rời này ?
“Vương gia …” – Ta vì cảm thấy không được tự nhiên mà lên tiếng nhắc nhở hắn trong giờ phút thất thố này.
“Ngươi tên là gì ?” – Thanh âm của hắn vô cùng căng thẳng, trầm thấp làm cho ta cảm thấy có chút quái dị
“Phan Ngọc.”
Chỉ thấy hắn cười khổ, như thể đau xót tang thương, tựa hồ đang cất giấu sắc diện thất vọng.
Hắn đờ người, xoay đi không nhìn ta nữa mà nhìn lên vần minh nguyệt trong không trung kể về chuyện cũ.
“Mai lâm này là nơi mẫu phi ta “sinh tiền nhất chung ái”, chỉ có nàng cùng phụ hoàng tại nơi đây nuôi dưỡng một tình yêu đích thực, trong
sáng, khúc Phụng Cầu Hoàng chính là đoạn nhạc đã chứng kiến tình yêu của họ”.
“Ngày vạn mai tề phóng năm ấy, mẫu phi mang thai, phụ hoàng mang theo vui sướng cùng nắm tay mẫu phi vào đây và hứa, nếu nàng sinh hạ hoàng
tử liền phong hoàng thái tử, nhưng mẫu phi đã cự tuyệt, nàng thủy chung
luôn vì giang sơn xã tắc của phụ hoàng mà băn khoăn, tổ huấn viết ‘Hữu
đích l