
ng theo chàng mà thay đổi
vị trí, tiếp tục lên đến những phụ kiện phía cao hơn của long bào.
“Tội của Kỳ Tinh…… Hoàng Thượng tính……” Lời của ta mới nói đến một
nửa, đã hoạt kê mà dừng lại, bởi vì đồng tử chàng đã hơi ám sắc, tê mâu
trầm xuống, chú ý đến điểm khác thường này, ta âm thầm thở dài, không
dám hỏi tiếp.
Chàng không trả lời ta, bỗng nhiên xoay người, không hề nhìn ta, nhóm nô tài ba chân bốn cẳng giúp chàng thay quần áo, tẩm cung nhất thời im
lặng, mang theo chút khủng bố âm trầm. “Lát nữa ta cho người đến truyền
cho nàng một khẩu dụ, nàng đi xem Kỳ Tinh đi.”
Ta đột nhiên giật mình, chàng có ý tứ gì? Chẳng lẽ chàng muốn — giết
không tha? Chàng chuẩn bị thỏa đáng hết thảy, đang muốn hướng ra ngoài
mà đi, ta đột nhiên hoàn hồn, lao nhanh xuống giường, trong miệng dồn
dập hô, “Hoàng Thượng…… Hoàng Thượng……” Sau đó kéo lấy cánh tay chàng,
khiến chàng phải dừng bước.
Chàng bất đắc dĩ liếc mắt nhìn ta một cái,“Trẫm ý đã quyết!” Bốn chữ
này như một chậu nước đá, đem toàn bộ hy vọng ta níu kéo được tiêu diệt
toàn bộ.
Cuối cùng ta chỉ có thể hóa tượng tại chỗ, nhìn thân ảnh chàng dứt
khoát rời đi, run run đôi môi, vô lực ngã ngồi trên mặt đất, thật là
giết không tha sao?
Sau nửa canh giờ, Hoàng Thượng quả nhiên phái người cho ta một đạo
thủ dụ làm cho phép ta có thể ra vào Thiên Lao gặp Kỳ Tinh, ta hai tay
nắm chặt, đứng đứng cửa Thiên Lao do dự có nên hay không đi vào, sau khi đi vào nên đối mặt hắn như thế nào, lại nên cùng hắn nói cái gì? Ban
nãy tình cờ gặp Nam Nguyệt đi chung một đường, trong tay nàng cầm theo
thực hộp, ánh mắt oán giận nhìn chằm chằm ta.
Ta bỗng dưng lại chột dạ, nhìn nàng khinh thường lướt qua ta, muốn
tiến vào Thiên Lao, lại bị thị vệ trông coi ngăn cản. Nàng rút ra hoàng
kim rực rỡ muốn hối lộ bọn họ, nghĩ như vậy liền có thể vào gặp Kỳ Tinh, lại bị thị vệ quát lớn vài tiếng, tiền tài cũng không thể sở động. Nhìn vẻ mặt nàng vừa thất vọng vừa sốt ruột, ta rốt cục vẫn là cất bước
hướng về phía nàng, đem thủ dụ của Hoàng Thượng đưa ra, dễ dàng mang
theo Nam Nguyệt tiến vào Thiên Lao. Bên trong Thiên Lao tối như mực một
mảnh, gần đó có mấy ánh lửa đem bốn phía chiếu sáng lên, miễn cưỡng có
thể nhìn được đường đi.
Ta vẫn đi phía sau Nam Nguyệt, nàng ngay cả liếc mắt nhìn ta một cái
cũng không, chỉ chăm chăm tiến về phía trước. Ta cũng không nói gì, cứ
nhắm theo cước bộ của nàng rồi bước theo, đột nhiên nàng dừng lại cước
bộ, hô to một tiếng,“Vương gia!”
Ta tránh ở một bên không dám hiện thân gặp hắn, ta…… không còn mặt
mũi nào gặp hắn, chỉ có thể tinh tế lắng nghe bên trong động tĩnh, nhưng người trong lao lại lặng im.
Nam Nguyệt nhẹ nhàng buông thực hộp trong tay, “Vương gia, Nam Nguyệt đến thăm ngài, ngài ăn vài thứ đi.” Nàng đem một mâm đồ ăn bưng ra,
theo khe hở nhà lao nhét thức ăn vào.
Như trước không người nói chuyện, Nam Nguyệt đột nhiên quỳ xuống, lên tiếng khóc lên,“Vì sao không giải thích, ngài rõ ràng có thể giải
thích, ngọc bội kia đã sớm không ở trên người ngài.” Trong giọng nói có
ẩn nhẫn, kích động, ám trách……“Có phải hay không bởi vì nàng?” Nàng đột
nhiên hét lớn, rưng rưng liếc nhìn ta, ý tứ khiển trách vô cùng hàm súc, rõ ràng.
Ta chậm rãi nhích chân, từ một bên đi tới trước lao, nhìn Kỳ Tinh bên trong, dung nhan tiều tụy, búi tóc hỗn độn, ánh mắt hãm sâu, gương mặt
tái nhợt, hắn ngồi trên giường đá, yếu ớt dựa vào đống rơm. Một Kỳ Tinh
luôn luôn hăng hái, thế nhưng biến thành cái dạng này, đều là ta hại!
Nếu không phải ta đem khối ngọc bội giao cho Hàn Minh, hắn sẽ không hết
đường chối cãi như thế, ta cúi đầu gọi, “Kỳ Tinh!”
Hắn rốt cục giật mình, vươn tay ngóng nhìn ta, liếc mắt một cái, chua xót cười, không nói gì rồi lại cúi đầu xuống, tự nhìn đắm mình trong ý
nghĩ nào đó.
“Ăn một chút gì đi.” Ta ngồi xổm xuống, đem một chén cơm đặt ở trong
tay, hy vọng hắn có thể lại đây ăn chút gì, hẳn là cả một ngày chưa ăn
cơm rồi.
Nam Nguyệt một phen đoạt chén cơm trong tay ta, đem ta đẩy ra, ta
không hề đoán trươc, liền ngã xuống đất, “Không cần ngươi tới giả vờ hảo tâm, ngươi nghĩ rằng ta không biết sao, giá họa Vương gia chính là
ngươi, ta tận mắt thấy hắn đem ngọc bội tặng cho ngươi!” Một chữ một
câu, như đao nhọn giày xéo trong tâm ta.
“Nam Nguyệt! Là ta cam tâm tình nguyện.” Khàn khàn một tiếng, đem
thanh âm kích động, thê lương của Nam Nguyệt cắt đứt, “Nếu ta giải
thích…… Ngươi sẽ cùng ta bị trói đem vào Thiên Lao.” Hắn giống như than
nhẹ, hít sâu một ngụm khí lạnh, hướng ta đi tới.
“Ngươi không cần áy náy, cho dù không có ngươi, Nạp Lan Kỳ Hữu cũng
sẽ tìm ra một lý do hoàn hảo đem ta đưa vào Thiên Lao!” Hắn đến đến giây phút này vẫn còn muốn trấn an ta, muốn ta không cần áy náy? Hắn nghĩ ta thế nào lại không áy náy?
“Ta đi tự thú, là ta hãm hại ngươi……” Thanh âm của ta dần dần yếu đi, quay người lại muốn chạy ra ngoài, cánh tay lại bị Kỳ Tinh hung hăng
trụ lại, ta lăng lăng nhìn hành động này của hắn.
“Ta thua, hoàn toàn thua!” Hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to,
bàn tay nắm lấy cánh tay ta cũng