Polaroid
Khuynh Thế Hoàng Phi

Khuynh Thế Hoàng Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325712

Bình chọn: 8.00/10/571 lượt.

ai sai lời,

thiên lôi đánh xuống, không được chết tử tế.”

Năm ngày sau, sắc trời nguyên bản ấm áp lại đột nhiên phất phơ tuyết

bay, vạn dặm phi sương, đưa mắt nhìn bốn phía đều là một mảnh hạo khiết, trong suốt xinh đẹp, mỹ lệ nhiều vẻ, đẹp đến thư thái lòng người. Hiệt

Phương viện, các Tiệp dư tụm ba, tụm năm chơi đắp người tuyết, hai tay

cùng hai gò má vì lạnh mà đỏ bừng, nhưng các nàng vẫn hết sức tận hứng.

Ta đang cầm lò sưởi tay, đứng ở phía trước cửa sổ nhìn các nàng thiên chân tươi cười, vô ưu vô lự. Tiếng cười thanh thúy như chuông bạc cùng

cảnh vật đẹp mông lung thế này thật khiến người không hỏi suy tư vô hạn. Các nàng như vậy thật sự khiến ta rất hâm mộ. Bông tuyết rơi mỗi lúc

một dày, bay lả tả trên người bọn họ, vấn vương trên tóc, cả người đều

dính bông tuyết, mỗi người lấm lem một vẻ.

“Tiểu chủ, vì sao không chơi cùng các nàng?” tâm tình của Tâm Uyển cũng bị những tiếng hoan hô vui vẻ bên ngoài làm nôn nao.

“Ta sợ lạnh.” Ta giải thích ngắn gọn, bàn tay thỉnh thoảng lại ma sát vào lò sưởi trên tay.

Tâm Uyển trầm mặc nhìn nhánh cây bị tuyết lấp kín, sau một lúc lâu

mới chậm rãi hỏi, “Tiểu chủ vì sao phải cùng Doãn, Dương, Tô tam vị Tiệp dư kết bái kim lan tỷ muội? Ta thấy rõ ràng các nàng là biết Hoàng

Thượng đối ngài phá lệ ân sủng, cố ý nghĩ nịnh bợ ngài, hy vọng tương

lai cũng được tấn phong tần phi.”

Ta thản nhiên nhưng lạnh lùng quay đầu, “Sống ở hậu cung, nhiều tỷ muội dĩ nhiên tốt hơn so với nhiều địch nhân.”

Nàng kinh ngạc, nhìn ta đến xuất thần, ánh mắt dẫn theo ưu sầu nói,

“Nô tỳ ngu kiến, cảm thấy tiểu chủ vốn không cần phải chú ý giao hảo tốt với ai làm gì. Hoàng Thượng đối ngài che chở như thế, sợ là tương lai

ngay cả Tĩnh phu nhân cũng phải kiêng kị ba phần, ngài cần gì kiêng kị

những tiệp dư nho nhỏ đang phải ngày ngày chờ đợi chút ân sủng này.”

Ta ngửa đầu nhìn thiên không bát ngát, bầu trời cùng mặt đất nay đã

trắng xóa một màu, nhìn lâu khiến mắt ta có chút hoa loạn, lại có chút

mê mang. “Phụ thân của Doãn tiệp dư là nhất phẩm đốc sát viện tả. Phụ

thân của Tô Tiệp dư là nhị phẩm nội các học sĩ. Phụ thân của Dương Tiệp

dư là Thương Châu đệ nhất thủ phủ.” Ngừng lại một chút, lại tiếp tục

nói, “Hiện tại hậu cung chia làm hai phái, một phái là bè đảng Tĩnh phu

nhân, bởi vì Hoàng Thượng đối nàng đặc biệt ân sủng, cho nên khí thế của bè đảng này cũng đặc biệt kiêu ngạo ương ngạnh. Một còn lại là bè đảng

của hoàng hậu, chưa tính đến thân phận của nàng là hoàng hậu, chỉ việc

phụ thân nàng là Đỗ Văn Lâm Thừa tướng, thế lực tại triều đình cơ hồ có

thể lấy thúng úp voi, bao nhiêu cung tần tranh nhau nịnh bợ. Nếu ta nhận long ân thánh sủng của Hoàng Thượng, tất nhiên sẽ bị hai bên đàn áp, vì vậy ta cũng phải xây dựng thế lực cho riêng mình, nếu không cho dù

Hoàng Thượng có sủng ta thì cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, chung

như lục bình phiêu đãng.”

Tâm Uyển trầm mặc một phen, lại vuốt cằm tỉnh ngộ, “Tiểu chủ tâm tư

kín đáo, suy nghĩ chu toàn, nô tỳ thật đã được tiểu chủ mở rộng tầm

mắt.”

“Thánh chỉ đến — Tuyết Tiệp dư tiếp chỉ!” Một tiếng hét to từ bên

ngoài Hiệt Phương viện truyền đến, phá lệ vang dội. Tiếng hoan hô vui vẻ trong tiểu uyển khoảnh khắc đình chỉ, không gian tịch liêu không tiếng

động, tất cả chỉnh trang xiêm y, quỳ xuống đất đón chào thánh chỉ.

Ta cũng nhanh chóng buông lò sưởi trong tay, cùng Tâm Uyển nhanh

chóng xuất môn quỳ giữa tuyết trung rộng lớn tiếp chỉ, Từ công công đứng trước mặt ta mở một Quyển thánh chỉ bìa vàng óng ánh.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Tuyết Tiệp dư, được trẫm

yêu thương, nguyện kề bên làm bạn một đời. Nay phong làm Đại Kỳ đệ nhất

hoàng phi, ban thưởng xưng hào ‘Đế’, nhập chủ tây cung, chính vị Chiêu

Phượng cung. Nông lịch mười lăm tháng giêng tức ngày hội nguyên tiêu,

chính thức đại hôn, trao tặng phong hào cùng tỷ ấn, khắp chốn mừng vui,

đại xá thiên hạ. Khâm thử!”

Lúc thánh chỉ tuyên đọc xong cũng là lúc, ta nghe được từng đợt âm

thanh hít lạnh, mà ta cũng đã bị rung động, cố gắng cất tiếng phá vỡ bầu không khí này, “Nô tài khấu tạ Hoàng Thượng Thiên Ân, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Thanh âm của ta đánh vỡ giây phút yên tĩnh của mọi người, chúng Tiệp

dư đồng loạt hoàn hồn nói, “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Ta đưa hai tay tiếp nhận thánh chỉ, giật mình ngóng nhìn đạo thánh

chỉ trong tay, thánh chỉ đơn giản như thế, không có hoa lệ từ ngữ trau

chuốt, chỉ có ngắn ngủi một câu “được trẫm yêu thương, nguyện kề bên làm bạn một đời”. Đế hoàng phi — hoàng đế phi, phong hào cao như thế, có

thể nào bảo ta không động dung?

“Đế hoàng phi, nô tài xin phép hành lễ!” Từ công công mỉm cười, quỳ

gối xuống hướng ta quỳ lạy, các tiệp dư khác cũng nhanh chóng động thân, hướng ta quỳ lạy, cùng nói, “Tham kiến Đế hoàng phi!”

“Miễn lễ.” Ta lập tức triệu hồi bọn họ đứng dậy, trường hợp này ta

vẫn là chưa Quen đi, đã lâu rồi không còn ai hướng ta hành lễ như vậy.

Từ công công chỉnh lại thân mình, cúi lưng chắp tay nói, “Hoàng phi,

thỉnh di giá Chiêu Phượng cung, chún