
nói của ta khiến hắn
chợt hoàn hồn, không tự chủ được mà sợ đến run cả người, sợ hãi liếc mắt nhìn ta một cái, tức khắc thu hồi, “Khởi giá!”
Bỏ lại một mình tĩnh phu nhân đứng giữa biển tuyết rơi, một chút cũng không lo lắng biểu cảm của nàng ra sao. Hành động vừa rồi của ta, thứ
nhất là khiến của uy của Tĩnh phu nhân bị hạ xuống một bậc, thứ hai là
cảnh cáo chúng phi tần trong hậu cung này, ta cũng không phải là người
dễ dàng để các nàng trêu chọc.
Ước chừng thời gian một nén hương, ta đã đặt chân đến trước một điện
tiền nguy nga, chiếc biển phía trên để ba chữ cỡ đại “Chiêu Phượng
cung”.
Chiêu Phượng cung là cung điện xa hoa nhất tây cung, có thể sánh cùng Đông cung “Tử Dương cung” của hoàng hậu, mỗi bên đều đẹp một vẻ. Tử
Dương cung kim bích huy hoàng, trang nghiêm túc mục, lại hơn vài phần
lãnh khí. Chiêu Phượng cung xa hoa khí phái, cảnh trí di nhân, lại thiếu vài phần huy hoàng.
Bước qua cửa cung là một vườn hoa, đàng tiếc bây giờ đương đông chí
không thể nhìn thấy vạn hoa tề phóng, chỉ có thể nhìn cành không khô
héo. Đi được trăm bước, trước mặt chính là Chiêu Phượng cung chính điện, bước qua chính điện, bên trái là tẩm cung, bên phải là thiên đường.
“Hoàng phi, đây là tám nô tài chuyên môn hầu hạ ngài, Hoán Vi, Mạc
Lan, Hạo Tuyết, Liễm Thu, Tiểu Đường Tử, Tiểu Huyền Tử, Tiểu Trác Tử,
Tiểu Ảnh Tử.” Từ công công dẫn một loạt nô tài ra giới thiệu với ta, sau lại triệu hồi bốn người cầm trong tay đao kích, đương nhiên là cấm vệ
quân tiến vào trước mặt ta, “Bốn người bọn họ là do hoàng thượng đặc
biệt an bài để bảo hộ cho hoàng phi: Hành Vân, Lưu Thủy, Đao Quang, Kiếm Ảnh.”
Chỉ nghe tên của bọn họ thôi cũng cho ta cảm giác mình đang chìm giữa huyết tinh giang hồ, được tứ đại cao thủ nghiêm mật bảo hộ, lo sợ bị
người ám toán. Nhưng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, huống hồ
ta phải đề phòng hậu cung lòng người hiểm ác.
Nhưng ta vẫn không quen bị người khác theo sát mỗi bước đi, liền cho
bọn họ lui ra, một mình xem xét cảnh vật ở Chiêu Phượng cung.
Ta từ thiên đường đi ra, đẩy ra cánh cửa gỗ hoa lê, thứ đầu tiên xâm
nhập vào mắt chính là một cảnh vật như bức tranh cõi tiên tuyệt mỹ.
Không quan tâm tới tuyết phong đang cuồn cuộn trên đỉnh đầu, bất giác
cất bước ra ngoài. Con đường mòn hẹp dài, mang chút u tịch, nhưng quả
thật vô cùng an bình tĩnh lặng, xung quanh chỉ vọng vang nhè nhẹ tiếng
tuyết va đập vào nền đất. Hai bờ tường ngạo nghễ đã phủ đầy tuyết trắng, tạo thành một mảng hư ảo mờ mịt tuyết sắc lay động lòng người. Đi cũng
được thời gian một tuần trà, liền bắt gặp một chiếc cầu cửu khúc, uyển
uyển diên diên như cự long nằm giữ mặt hồ.
Đến gần, phát hiện một đình viện khảm ba chữ cực đại bằng vàng ròng
“Phi Tiên đình”, đình trụ bốn phía điêu khắc bát điều phi long, trông vô cùng sống động. Ta đi cũng đã mệt, liền phủi đi tuyết bám trên vai áo,
đi vào đình nội tìm ghế ngồi, cảm giác băng lạnh lúc này mới truyền khắp thân thể, khiến ta có chút cảm thấy không khoẻ. Ngồi một lát, cảm giác
đó cũng không còn.
Hít sâu một ngụm khí lạnh, khẽ vươn tay chụp một lớp tuyết bám trên
lan can sau lưng, hảo lạnh, ta lập tức rút tay về. Thò tay vào tay áo
lấy đạo thánh chỉ vẫn còn cất trong đó mở ra, tinh tế nhìn, những dòng
chữ cứng cáp hữu lực vẫn tinh nguyên như trong hồi ức của ta, là thủ tự
của Kỳ Hữu a. Nhưng tại sao ta lại không có cảm giác mãnh liệt như lúc
nhìn dòng chữ “Phan Ngọc cùng nhi thần là thật tâm yêu nhau”? Chẳng lẽ
thật sự là người vật chẳng còn như xưa sao?
Bàn tay cầm thánh chỉ bất giác dùng sức, lòng bàn tay không phải
truyền đến cảm giác đau đớn. Đế hoàng phi…… Ta biết, chàng thấy bản thân ta đã thua thiệt quá nhiều, nde6n muốn dốc hết khả năng mà cấp cho ta
những gì tốt nhất. Nhưng chàng lại không biết rằng, cho dù phong cao tới đâu, ta vẫn là thiếp. Cho dù chàng có cho ta ngàn vạn sủng ái như lời
hứa thì đã sao, ta vẫn không thể chia sẻ chàng cùng cả hậu cung này. Ta
không phải thánh nhân, bắt ta lờ đi không để ý, bắt ta không ăn dấm
chua, ta tuyệt làm không được, nhưng ta có thể làm gì khác sao?
Nghĩ đến đó, ta liền đem thánh chỉ ném thẳng vào hồ,“Bùm!” Một tiếng
nặng nề vang lên, nước bắn tung tóe, thủy lưu xoay vài vòng, theo gió tứ đãng. Nhưng ngay sau đó ta liền hối hận, liền đứng dậy muốn níu lại,
nhìn gió thổi, nhất định là đem nó trôi đến nam ngạn. Vì thế việc chạy
tới nam ngạn chờ. Bông tuyết đã bất giác phủ đầy thân thể, ta thật mong
thánh chỉ trôi tới mau một chút.
Một lúc lâu sau, thánh chỉ cuối cùng theo chiều gió trôi đến bờ này,
ta gắt gao túm lấy cành liễu ven bờ, nghiêng người lao ra. Nhưng là nó
vẫn bị gió thổi mà lắc lư không yên, ta cố gắng cách mấy cũng cách nó
một tấc. Sợ nó lại trôi đi, ta đem thân mình mỗi lúc một nghiêng dữ dội, cuối cùng hao hết ngàn tâm vạn lực cũng lôi nó lại được.
“Cẩn thận!”
Lúc ta muốn từ từ đứng dậy, lại nghe một tiếng động hỗn loạn lửa giận cùng lo lắng lo lắng hướng ta rống đến, ta cả kinh, bàn tay đang nắm
lấy cành liễu chợt buông ra. Cả người ta không còn lực níu giữ té