
g nô tài sớm đã chuẩn bị, chỉ chờ
hoàng phi ngài đại giá.”
Ta nhẹ nhàng vuốt lại hai bên tóc mai đã bị gió thổi loạn, “Tâm Uyển
có thể cùng ta đến Chiêu Phượng cung không? Ta rất thích sự hầu hạ của
nàng ấy.”
Hắn kinh ngạc một giây, nhưng cũng nhanh chóng ổn định, “Hoàng phi đã mở miệng, chúng nô tài đương nhiên làm theo.”
Quay đầu hướng Tâm Uyển cười một cái, lại nói, “Vậy đa tạ công công!”
Hắn tiếp lời,“Nô tài không dám nhận.”
Ngọc liễn của ta đi giữa nhóm cấm vệ quân cùng các nô tài, cứ như vậy lắc lư hướng thẳng Chiêu Phượng cung mà đi, tuyết giữa trời dường như
cũng theo nhịp này mà rung động, Tâm Uyển gắt gao đi bên cạnh giúp ta
che dù, chắn hết gió tuyết ngoài cửa liễn. Từ công công đang đi tuốt
đàng trước dẫn đường, ta ngưng thần, nghiêng đầu nhìn những bức tường
son của hoàng cung, ngói lưu lychạm trổ vàng ròng cũng sớm bị tuyết
trắng phủ đầy, uốn lượn giống như một con ngân bạch cự long ẩn mình ngay trên tường thành, là điềm tốt. Trước mặt các điện lớn nhỏ cùng lầu các
các loại thay đổi liên tục, liên miên không dứt.
Lúc gần đi, ta cùng với ba vị muội muội ở trong phòng nói chuyện một
lúc rồi mới đi, các nàng đều là vẻ mặt vui sướng chúc mừng tấn vị của
ta, trước khi chia tay đều dùng ánh mắt lưu luyến không rời nhìn ta,
hình như có thiên ngôn vạn ngữ lại không biết từ đâu mở miệng.
Bất luận biểu hiện của các nàng là cố ý lấy lòng, giả dối nịnh hót ta cũng không để ý, dù sao tương lai ta muốn loại bỏ một Đỗ Hoàng hậu
không ai bì nổi cùng một Tĩnh phu nhân cao ngạo tự phụ còn phải dựa vào
các nàng. Cho nên ngày đó ta cũng cẩn thận, tinh tế quan sát các nàng
một phen, Doãn Tinh tâm cao khí ngạo, học vấn xuất chúng, có thể ca hay
múa tốt. Tô Tư Vân quốc sắc thiên hương, nhanh mồm nhanh miệng, tình cảm mạnh mẽ. Dương Dung Khê ôn nhã đoan trang, tướng mạo gồm nhiều mặt,
nhưng sắc diện thường không vui. Ba người đó ai cũng có sở trường riêng, mỗi người một kiểu.
Mấy điểm bông tuyết rơi thẳng vào mắt ta, khiến ta bất giác nhắm chặt mắt lại, lại mở, cảm giác mờ mịt bao phủ lấy ta. Lúc ngọc liễn bước qua một góc ngoặt cung là lúc ta gặp phải ngọc liễn của Tĩnh phu nhân chắn
ngay trước mặt. Nàng vẫn như trước, là một phong phạm không ai bì nổi,
nhưng trong ánh mắt nàng, ta không thể tìm thấy cỗ khí thế thoát trần,
thanh nhã như nàng con gái trên thuyền năm xưa, là hậu cung đã biến nàng trở thành như vậy sao?
Từ công công vừa thấy Tĩnh phu nhân, lập tức quỳ xuống đất hành lễ, “Nô tài xin thỉnh an Tĩnh phu nhân, phu nhân vạn phúc.”
Nàng liếc mắt nhìn Từ công công một cái, “Miễn lễ!” Ánh ắt của nàng
lại chuyển đến trên người ta, mâu quang lóe ra,“Cũng không biết tuyết
Tiệp dư ngươi dùng thủ đoạn dụ dỗ gì, có thể khiến Hoàng Thượng si mê,
thần hồn điên đảo, ngay cả lực lượng của bổn cung cùng hoàng hậu hợp lại cũng không thể cản người sắc lập ngươi. Bản cung thật sự thực khó hiểu, ngươi trừ khéo mồm khéo miệng cùng kỹ thuật nhảy kinh động như vậy, còn có chỗ nào có thể làm cho Hoàng Thượng mê muội.”
Ta cũng chẳng phải ngại ngần gì nàng mà phải nói bóng nói gió, bên
môi vẫn giữ ý cười tựa tiếu phi tiếu, “Tuy nói bản cung chưa chính thức
thụ tỉ ấn, nhưng ý chỉ của hoàng thượng dù sao cũng đã hạ xuống, như vậy bản cung ở trước mặt Tĩnh phu nhân ngươi có nên tự xưng là nô tì không
đây? Hậu cung quy củ là như thế nào đây, Từ công công?”
Từ công công sắc mặt có chút không được tự nhiên, đưa mắt dõi theo
làn sóng ngầm khởi phát từ ta và Tĩnh phu nhân, “Hồi hoàng phi, ngài là
Đệ nhất Hoàng phi do Hoàng Thượng sắc phong, trừ hoàng hậu nương nương
ra, tất cả cung tần ở trước mặt ngài đều phải xưng là nô tỳ.”
Nghe được đáp án mà mình muốn, ý cười trên môi ta càng phát ra nồng
đậm, nhưng ngữ khí lại phá lệ ôn hòa, “Tĩnh phu nhân, không biết đã nghe rõ rồi chứ? Ta nghĩ quy củ đơn giản này chắc chắn ngươi phải biết rồi.”
Sắc mặt nàng nhất thời biến đổi, quẫn bách đến khó coi, tức giận đến
vẻ mặt táo hồng. Mà ta cũng chỉ là thảnh thơi dựa lưng ngồi, đưa mắt
nhìn nàng.
Một lát sau, chỉ thấy nàng đứng dậy khỏi ngọc liễn, cứng ngắc quỳ gối xuống mặt đất băng tuyết, nửa đầu gối đã bị tuyết trắng vùi lấp. “Nô tì vô lễ, thỉnh hoàng phi thứ tội.” Ngữ tuy là thỉnh tội, lại không có ý
thân thiện, thậm chí có chút phẫn hận.
Ta vội vàng nói, “Bản cung sao chịu được đại lễ của phu nhân như vậy. Ngươi hiện tại đang mang long thai, nếu vì cái quỳ này mà đứa nhỏ xảy
chuyện không hay, chưa tính đến lỗi của bản cung, phu nhân cũng sẽ mất
chỗ trông cậy.”
Ta thấy nàng vì lời nói của ta mà toàn thân run lên nhè nhẹ, gian nan từ nền tuyết đứng dậy, “Tạ, Đế hoàng phi.” Khi nàng nói chữ “tạ” âm
lượng cũng tăng lên vài phần. Bởi vì nàng vẫn cúi đầu, đến nỗi ta xem
không rõ thần sắc của nàng, chỉ thấy tuyết trắng đã phủ đầy mái tóc đen
cùng lưng nàng, ngưng kết thành sương, góc áo bị gió bắc thổi tung bay.
“Hồi Chiêu Phượng cung.” Thu hồi mục quang đặt trên người nàng, quay
đầu hướng nhìn Từ công công, lúc này hắn đang sợ sệt nhìn Tĩnh phu nhân
chật vật không còn chút diễm khí thường ngày. Câu