
thẳng
về phía hồ, ta nghĩ mình phen này phải tắm nước lạnh giữa mùa đông rồi,
đột nhiên lại xuất hiện một đôi tay hữu lực gắt gao ôm lấy ta, đem ta an toàn kéo lại.
Ta thở gấp cố gắng bình phục nội tâm đương kinh hãi, lại nhìn thấy
gương mặt của Kỳ Hữu đã chuyển sang một màu xanh mét và một đám nô tài
bị kinh hách ngay phía sau, ta sợ hãi gọi, “Hoàng Thượng……”
“Nàng có biết hành động vừa rồi nguy hiểm như thế nào hay không.” Hắn gắt gao bắt hai vai của ta, trong ánh mắt là thần sắc lo lắng khó giấu, ngữ khí tràn ngập lửa giận.
Ta vung vẩy thánh chỉ trong tay cho hắn xem, chứng minh ta không có
làm bậy, muốn xoa dịu lửa giận của hắn lúc này, “Ta là vì nhặt nó a.”
“Vì nhặt một kiện đồ vật, cả mạng của mình nàng cũng không cần sao.”
Chàng liếc mắt nhìn đạo thánh chỉ trong tay ta, sau cầm lấy mở ra, chữ
viết bên trong đã bị nước hồ làm lem nhem một mảnh đen kịt, chẳng thể
thấy chữ viết. Hắn bất đắc dĩ phun ra một ngụm lãnh khí, đem thánh chỉ
đưa cho Từ công công đang đứng phía sau, “Nếu nàng thích, ta sẽ viết lại cái khác cho nàng, trăm ngàn lần không được lặp lại hành động nguy hiểm này.”
Ta cúi đầu nhìn chằm chằm đôi hài thêm bướm của mình không nói gì,
trong lòng có ưu sầu không thể nói rõ, cái ta muốn không phải thánh chỉ
của chàng, mà là tâm của chàng a.
Đột nhiên, đôi tay sớm đỏ bừng vì lạnh của ta bị chàng nắm lấy, hai
lòng bàn tay ma sát lẫn nhau, dùng ấm áp của chàng sưởi ấm cho ta, nhưng bàn tay này thủy chung vẫn lạnh lẽo như trước. Chợt chàng nâng hai tay
ta kề sát bên miệng, nhẹ nhàng phà ra chút khí ấm áp, bàn tay đã đông
lạnh đến chết cứng của ta chợt cảm thấy ấm áp kỳ lạ.
Ta không nói gì trước hành động này của chàng, chua xót trong lòng
đột nhiên chuyển hóa thành ngọt ngào, hốc mắt đột nhiên ướt át, hơi nước bịt kín khóe mắt. Tâm tình từ lâu vốn khô héo đột nhiên dâng trào, trái tim thẳng thắn không giấu giếm, đập nhanh đến lợi hại. Bốn năm sau, đây là lần đầu tiên đã cảm nhận được tình yêu của chàng dành cho ta, nguyên lai, chàng vẫn yêu ta, yêu hệt như bốn năm về trước.
Trong tay dần dần có độ ấm, chàng như trước giúp ta ma sát, ta chợt
rút tay ra, cầm ngược lại tay chàng, “Kỳ Hữu, chúng ta vĩnh viễn như vậy có được không?”
Đối diện cùng sự ôn nhu đến nghẹn ngào của ta, chàng chợt thất thần
trong nháy mắt. Bàn tay nắm lấy tay chàng lại dùng vài phần lực đạo,
“Chính chàng cũng đã viết trong thánh chỉ, ta sẽ bầu bạn bên chàng trọn
kiếp này, bất luận chàng là đế vương hay khất cái, ta cũng nguyện cùng
chàng sống chết.”
Chàng nương theo lực đạo của ta, cầm ngược lại tay ta, khí lực rất
lớn, làm ta có chút đau, “Ta, Nạp Lan Kỳ Hữu, nhất định không phụ tương
tư ý của nàng.”
Khóe môi nhấc lên, cười ngọt ngào đến tự nhiên, khẽ tựa vào lòng
chàng, giữa trời tuyết bay phiêu nhiên ta và nàng tựa vào nhau, ôm lấy
nhau, Từ công công xấu hổ mà nâng lên long ô, giúp chúng ta che chắn đi
phần nào tuyết đọng. Mà Tâm Uyển còn dùng ánh mắt ái muội đầy hâm mộ
nhìn ta.
Ta không ngại ánh mắt nhìn đến trừng trừng của những người xung
quanh, cảm giác ấm áp của ngày xưa lại tràn ngập trong lòng không thể
dứt ra, tất cả chỉ vì ta cảm giác được, chàng là thực tâm yêu ta. Có lẽ
tình yêu cùng cừu hận có thể song song tồn tại, ta có thể vượt qua ….
Chúng ta ở chung không được đến một canh giờ, Từ công công liền bẩm
báo nói Dịch Băng ở Dưỡng Tâm điện cầu kiến Hoàng Thượng, Kỳ Hữu phân
phó vài tiếng liền vội vàng rời Chiêu Phượng cung, di giá Dưỡng Tâm
điện, tựa hồ có chuyện rất trọng yếu.
Nhớ mang máng mới vừa rồi ta hỏi Kỳ Hữu, tiên đế vì sao buông tha ta
trong khi ông có thể giết ta. Chàng cười lạnh một tiếng,“Nguyên nhân có
hai cái, thứ nhất là vì nàng rất giống Viên phu nhân, ông ta dĩ nhiên
không đành lòng. Thứ hai là lưu nàng một mạng, tương lai có thể sử dụng
để kiềm chế ta.”
Nghe lời của chàng, ta chỉ có thể vông thanh vô tức thở dài, ở cuộc
tranh đấu hoàng quyền, chất chứa nhiều lắm âm mưu lợi dụng, ta sớm đã
lĩnh giáo qua, nếu tiên đế đã muốn truyền ngôi cho Kỳ Vẫn, như vậy……
tình cảnh của Kỳ Vẫn hiện tại chẳng phải là rất nguy hiểm? Nay Kỳ Tinh
đã bị diệt trừ, vì sao Kỳ Hữu đối với người có uy hiếp nhất với mình là
Kỳ Vẫn vẫn chậm chạp không hề động thủ? Việc này thật không giống với
tác phong làm việc của chàng!
Ta ngồi trông ra cửa sổ của Tây Noãn các, tựa đầu vào thành gỗ mà suy tư, Tâm Uyển đang cầm mấy cành mai vàng tiến vào, hương thơm phác mũi.
Nàng cẩn thận đem chúng cắm vào nhiều bình gốm sứ long phụng nhiều màu
sắc, khiến ta phải quay đầu lại mà ngóng nhìn, ta yêu nhất vẫn là hoa
mai, dù sao trong ký ức của ta, loài hoa này xuất hiện rất nhiều.
Vừa thấy mai ta liền nghĩ đến Liên Thành, nghĩ đến nhị hoàng thúc của ta, vội hỏi, “Dục, Hạ hai vị quốc chủ có còn ở trong cung hay không,
khi nào họ rời đi?”
Tâm Uyển đi đến bên người ta nói, “Nguyên bản là tính hôm nay rời đi, nhưng nghe thấy Hoàng Thượng muốn đại hôn, liền lưu lại xem náo nhiệt.” Trầm ngâm một lát lại nói, “Sợ là phải qua cả nguyên tiêu họ mới về
nước.”
Bọn họ muốn tham gia đại