Khuynh Thế Hoàng Phi

Khuynh Thế Hoàng Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325772

Bình chọn: 10.00/10/577 lượt.

hôn của ta? Ta lo lắng nhất vẫn là Liên

Thành, cho dù ta xó thể xác định tạm thời hắn không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh thân phận của ta, nhưng nếu giữa ngày đại hôn của ta,

hắn thật sự công khai thân phận công chúa Hạ quốc, thân phận của ta lọt

vào nghi ngờ, khiến cho Nhị hoàng thúc nghi ngờ không nói, tình cảm của

Kỳ Hữu, ta lấy cái gì để đỡ đây? Cứ nghĩ đến vậy ta liền cảm giác toàn

thân lạnh lẽo, không được, ta phải đi gặp Liên Thành một phen.

Nàng thấy ta không nói lời nào, liền hỏi “Hoàng phi, ngài hôm nay

trước mặt nhiều người hạ thấp uy phong của Tĩnh phu nhân như vậy, không

sợ kích khởi cừu hận của nàng sao? Tình cảnh của ngài lúc này không phải là nguy hiểm càng thêm nguy hiểm sao?”

Vừa nghe lời này ta liền tươi cười đầy mặt nói, “Ta chỉ sợ nàng không hận ta thôi.”

Tâm Uyển kỳ quái ngưng mắt nhìn ta, cũng không hỏi gì thêm, mà cho dù nàng tiếp tục hỏi ta cũng sẽ không trả lời, dù sao ta không biết Tâm

Uyển là ai, nếu nàng như Nam Nguyệt của ngày trước, nhìn tuy bình thản

nhưng lại là gian tế phái đến bên người ta, chuyện gì của ta không phải

đều bị nàng thám thính sao. Ta không thể không cẩn thận cẩn thận nhìn

người, dù sao này trên đời đã không thể còn có một Vân Châu thứ hai.

“Hoàng phi!” thanh âm của Hoán Vy vang lên bên ngoài, “Hoàng hậu nương nương ở chính điện chờ.”

Ta khịt mũi cười,“Nàng ta?” Lặng im một lát, “Hoán Vi, thỉnh hoàng

hậu nương nương ở chính điện chờ đợi một lát, đợi bản cung chỉnh trang

một chút liền ra tiếp đón.”

Nghe thấy mệnh lệnh của ta, Hoán Vy lập tức rời khỏi thiên đường, mà

Tâm Uyển lại bước đến cạnh đài trang điểm rồi quay đầu lại nhìn ta, mà

ta lại như trước dựa bên cửa sổ, ở yên bất động, tĩnh nhiên mà ngắm nhìn tuyết trắng mờ mịt.

“Hoàng phi?” Tâm Uyển đợi hồi lâu cũng không thấy ta có bất kỳ động

tác nào, vội vàng gọi một tiếng,“Ngài không phải muốn trang điểm sao?”

Nghe nàng hỏi vậy, khóe miệng ta chỉ đơn giản hàm chứa ý cười nói, “Đem hộp bánh hoa lan trên bàn đến đây cho bản cung.”

Tâm Uyển nhẹ nhàng nhíu mi, nhưng vẫn nghe theo phân phó, đem hộp

bánh cao cấp phi thường thơm ngon khiến người ta không khỏi muốn ăn lại

cho ta, ta cầm lên một khối, tinh tế bỏ vào miệng nhấp nháp. Ăn xong một khối lại là một khối, Tâm Uyển có chút sốt ruột hoạt động thân mình,

muốn nói lại thôi.

Ta chỉ cười không nói, Đỗ Hoàng hậu, hiện tại ngươi nhất định phi

thường cáu giận phải không, ngươi vẫn như ngày đó mà thôi, đã vậy, hay

là cho ta một cái cơ hội đi.

Ước chừng qua nửa canh giờ, điểm tâm trên bàn đã bị ta ăn đến chẳng

còn là bao, Hoán Vy vội vàng từ bên ngoài vọt tiến vào, ta hơi hơi nâng

mắt, chăm chú nhìn thần sắc kinh hoảng trong đôi mắt nàng, nàng thở phì

phò, sắc mặt vì chạy quá gấp mà trở nên đặc biệt hồng nhuận, hai gò má

nóng đỏ như có thể nấu cơm trên đó, “Hoàng hậu nương nương đã tức giận,

lệnh nô tỳ cấp tốc thỉnh ngài di giá chính điện.”

Tâm Uyển cũng có chút lo lắng mà chăm chú liếc nhìn ta, phá lệ khẩn

trương, “Hoàng hậu nương nương xưa nay có tiếng là lợi hại, có một phi

tần vì chọc phải ngài ấy mà bị trượng hình đánh đến chết. Nay hoàng hậu

di giá Chiêu Phượng cung nhất định đã là không có hảo ý, hoàng phi phải

cẩn thận a, vạn vạn không thể đối phó hoàng hậu như đối phó Tĩnh phu

nhân …..”

“Tâm Uyển, hôm nay ngươi nói đặc biệt nhiều.” Ta thản nhiên đánh gãy

lời của nàng, “Đi bẩm báo với hoàng hậu nương nương, bản cung tưởng phải bày ra tư thái đẹp nhất để cung thỉnh người, thỉnh người chờ một chút.”

Chần chờ một lát, Hoán Vy mới rời đi. Ta một tay chống cằm, xuất thần nhìn mạn vũ phiêu tuyết trên bầy trời, trong lòng thư sướng rất nhiều.

“Tâm Uyển, hoa mai kiêu ngạo cùng bông tuyết băng thanh, ngươi thích

loại nào?” Thanh âm của ta đánh vỡ nội đường yên tĩnh, Tâm Uyển chưa kịp trầm tư liền thốt ra, “Mai thua tuyết ba phần trắng, tuyết lại thua mai một đoạn hương. Nô tỳ dĩ nhiên thích mai.”

Nghe nàng xuất khẩu liền bất phàm như vậy ta không khỏi buộc miệng,“Ngươi từng học chữ sao?”

“Nô tài khi còn bé từng lén nấp ở ngoài lớp học, nghe lén tiên sinh

giảng bài.” Thanh nhuận thanh âm, cùng với thản nhiên chua xót. “Ta biết hoàng phi ngài rất có văn tài, sau này đi theo bên cạnh ngài ta liền có thể học được rất nhiều thứ.”

“Tâm Uyển ngốc.” Nghe thanh âm cường trang vui vẻ của nàng, chính mình cũng thoáng thương cảm, “Ngươi có thể làm thơ không?”

Nàng lập tức lắc đầu, như có như không một tiếng thở dài,“Sẽ không,

nô tài chỉ có thể đứng nhìn mà hâm mộ những nữ tử có thể tinh thông thi

luật, xuất khẩu thành thơ.”

Ta chợt đứng dậy, đem nàng kéo tới bàn, “Vậy để bây giờ bản cung liền dạy ngươi đi.”

“Khởi thừa chuyển hợp, giữa kính chuyển là hai phó đối tử, thanh bằng đối thanh trắc, hư đối thật, thật đối hư, còn nếu là câu đặc biệt, ngay cả bằng trắc hư thật đều có thể không tuân theo. Liền như câu này……”

Dứt lời liền đề bút trên giấy:

“Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản

Bạch vân thiên tải không du du.”

(Hạc vàng một đi không trở lại

Mây trắng vạn kiếp mãi một màu.)

Tâm Uyển cái hiểu cái không, chỉ biế


XtGem Forum catalog