
t gật gật đầu.
“Thật sự?” Nàng mâu quang sáng ngời, có chút không rõ ràng mà hỏi.
“Tất nhiên là thật, ngươi cũng không cần thiên bẩm, chỉ cần ngươi
chịu khó dụng công một chút.” Lời nói của ta mới buông xong, Hoán Vi
liền lao thẳng vào, thần sắc khủng hoảng, mồ hôi lạnh ướt trán, “Hoàng
phi…… Hoàng phi……” Nàng một câu cũng nói không xong, chỉ có thể ở tại
chỗ dùng sức thở.
Ngay sau đó một loại âm thanh hỗn độn từ bên ngoài truyền vào, “Hoàng hậu nương nương…… Ngài không thể vào.”
“Ba!” Thanh thúy một tiếng bạt tay lớn làm cho người ta sợ hãi,“Cẩu
nô tài, ngay cả bản cung các ngươi cũng dám cản!” Một tiếng phẫn nộ cùng cường độ âm thanh tăng dần theo bước đi, thanh âm ngạo mạn này không
phải Đỗ Hoàn còn có thể là ai.
Nhẹ buông cây bút lông trong tay, nhanh chóng chỉnh lại vạt áo, ngước mắt nhìn nữ tử ngực áo thêu phụng đang tiến vào, cách một cái bàn mà
hành lễ, “Nô tì tham kiến hoàng hậu nương nương.”
Một tiếng hừ lạnh xuất ra khỏi miệng nàng, lửa giận trong mắt quá rõ
ràng chẳng khó mà nhận thấy, “Đế hoàng phi thật là cao giá quá đi, bắt
bản cung ở chính điện khổ sở chờ ngươi một canh giờ, thế mà ngươi còn ở
đây vũ văn lộng mặc.”
Ta ngẩng đầu mà nhìn, vừa lúc nhìn thấy Mạc Lan đang đứng sau lưng
nàng, gò má phải phấn nộn nay bị in nắm ngón tay đỏ ửng, còn có chút
sưng phù. Bàn tay của hoàng hậu nương nương xem ra vẫn lợi hại như xưa,
“Hoàng hậu nương nương không cần nổi giận, cho dù đợi một canh giờ ngài
vẫn như trước tự mình tới gặp ta, không phải sao?” Nụ cười trên mặt vẫn
thường trực, người xưa có câu có đánh ai lại đánh người tươi cười, huống hồ nàng đường đường là hoàng hậu một nườc, thân phận cao quý, ở trước
mặt chúng nô tài tất nhiên phải cố kỵ vài phần.
Ngón tay của nàng mạnh mẽ chỉ thẳng vào người ta, toàn thân vì tức tức giận mà run run, “Ngươi làm càn!”
Ta thản nhiên tự tại đem ngón tay của nàng đẩy ra khỏi người, “Hoàng
hậu nương nương quên ngày đó cùng nô tì đánh cuộc sao? Nô tì còn chưa
chứng minh đến tột cùng là ai nắm giữ đại quyền sinh sát ở hậu cung,
ngài đã thiếu kiên nhẫn sớm như vậy?”
Nàng trừng mắt nhìn ta, thật lâu sau cũng không thể lên tiếng, ta
bước tới đỡ lấy thân mình lung lay sắp đổ của hoàng hậu nói, “Hoàng hậu
nương nương sao không bình tâm cùng nô tì ngồi xuống, cùng ăn bánh cùng
tán gẫu. Nô tì cũng rất muốn biết mục đích ngài đến đây hôm nay.”
Cánh tay của nàng vì cái chạm vào của ta mà thốt nhiên sững lại, cứng ngắc nương theo lực đạo của ta mà buông người xuống chiếc ghế gỗ hoa
lê, ta quay đầu phân phối cùng các nô tỳ vẫn đang vì chuyện xảy ra trước mắt há hốc mồm, “Còn không mau đi chuẩn bị điểm tâm ngon nhất, đừng
chậm trễ chuyện của hoàng hậu nương nương.”
Mạc Lan cùng Tâm Uyển là hai người đầu tiên hoàn hồn, những người
khác cũng theo đó dần dần lấy lại tinh thần, nhanh tay lẹ chân chạy ra
ngoài chuẩn bị, trong phòng chỉ lưu lại Tâm Uyển cùng một nha hoàn bên
người hoàng hậu ở lại.
Lúc này hoàng hậu đã khôi phục ngạo khí cao quý, biểu cảm thất thố
ban nãy đã sớm biến mất không còn dấu vết, nàng thanh thanh yết hầu nói, “Ngươi cùng Hoàng Thượng đã sớm biết nhau.” Không phải hỏi, mà là chất
vấn.
Không dự đoán được ngay khúc dạo đầu nàng đã đặt ra câu hỏi này, thật kỳ quái, nàng vốn không thông minh, sao có thể đoán ra việc này?
“Chuyện này là sao?”
Một tia kinh ngạc lúng túng chớp lên nơi đáy mắt, nàng u nhiên hỏi, “Như vậy ngươi rốt cuộc là ai?”
“Hoàng hậu nương nương thế lực to lớn như thế, chẳng lẽ cũng tra
không ra sao?” Cười phúng một câu đổi lại được một câu tức giận của
nàng.
“Một cái nha đầu ngay cả thân phận cũng không có, cậy vào Hoàng
Thượng sủng ái, liền dám cùng bản cung cãi tay đôi, Tuyết Hải ngươi là
người duy nhất.”
“Tuyết Hải thực vinh hạnh làm người duy nhất này.”
Nội đường trong khoảnh khắc trở nên im lặng, chỉ có bên ngoài tiếng
tuyết đang rơi, đỉnh kim nghê khói trắng lượn lờ, hướng chỗ sâu nhất mà
trôi đi, quỷ dị khí tràn ngập.
Nàng cuối cùng nhịn không được áp lực không khí này, phút chốc mở
miệng cảnh cáo, “Ngươi muốn cùng bản cung tranh thủ tình cảm, bản cung
dĩ nhiên có thể phụng bồi tới cùng. Nhưng là, nếu ngươi muốn học ả tiện
phụ Ôn Tĩnh Nhược kia, vọng tưởng trử khử thế lực của Đỗ gia tại triều
đình, bản cung sẽ khiến ngươi chết rất thảm.”
Ta tươi cười như trước, nàng cuối cùng cũng chuyển vào chính đề. Lòng ta vừa động, gương mặt đã đường hoàng nói, “Thiên hạ này đều biết,
triều đình này một nữa là của Đỗ gia, Tuyết Hải có tài đức gì mà dám
vọng tưởng cùng Đỗ gia tranh quyền. Tuyết Hải mục đích chỉ có Hoàng
Thượng.”
Thần sắc xám xịt trên mặt nàng cũng dần liễm đi, nở một nụ cười như
có như không, “Đế hoàng phi so với ả tiện phụ kia thực thức thời hơn rất nhiều. Mọi việc ở hậu cung này chỉ có thể giải quyết bằng thủ đoạn.”
Nghe nàng cứ nhắc đến Ôn Tĩnh Nhược thì một tiếng tiện phu hai tiếng
tiện phụ, có thể thấy được hai người bọn họ quan hệ sớm đến thủy hỏa bất dung. Tình cảnh àny làm ta gợi nhớ đến khi tiên đế còn tại vị, Đỗ Hoàng hậu cùng Hàn chiêu nghi mười năm chi tra