Khuynh Thế Hoàng Phi

Khuynh Thế Hoàng Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325821

Bình chọn: 9.00/10/582 lượt.

vào kiệu.

Trong một khắc quay đầu, hắn thê lương liếc mắt nhìn ta một cái, cuối

cùng buông rèm kiệu xuống, như buông một thành lũy ngăn cách giữa chúng

ta.

Ngồi ngay ngắn ở trong kiệu, theo luật động của nó mà lay động, khiến ta có chút buồn ngủ. Cũng không biết lung lay bao lâu cuối cùng ngừng

lại, một tiếng đặt xuống làm cơn buồn ngủ của ta biến mất vô tích.

“Hoàng phi, đến rồi.” Tâm Uyển nhẹ giọng nhắc nhở, sau giúp ta vén lên cẩm liêm, một trận gió lạnh thổi tới.

Ta kéo lại vạt áo, bước ra khỏi kiệu, nhìn cung điện to lớn trước

mặt– Thừa Hiến điện. Đây là lần thứ hai ta bước đến nơi này, vẫn là kim

bích huy hoàng như trước. Bước vào đại điện, một đường thảm đỏ trải dài

từ cửa đến trước thềm ngọc, quan viên đứng thành hai hàng thẳng tắp, dạt về hai phía, cuối đầu nghênh đóng tân hoàng phi, cung nữ đứng phía sau

tung những cánh hoa bay cao theo mỗi bước chân, cánh hoa rơi lả tả, lưu

lại trên tóc mai, hai má, cùng vạt áo phía trên, mùi thơm quanh quẩn.

Bước đi ước chừng hai trăm bước, rốt cụcđã đến trước thềm ngọc, Kỳ

Hữu từ long ỷ đứng dậy, bước xuống cầu thang, hướng ta vươn tay. Ta thật sự muốn trở thành thê tử của chàng, danh chính ngôn thuận. Cao hứng

kích động vô cùng lại kèm theo mất mác đến khủng hoảng, ta đang sợ cái

gì.

Ta bước từng bước lên thềm ngọc, từng bước dẫm lên thềm thượng, rất

chi là dùng sức. Đi bước đi được thêm một bước, ta lại gắt gao nắm chặt

lấy tay chàng, lòng bàn tay của chàng thật ấm áp, sưởi ấm cho cái lạnh

giá của trái tim này suốt bao ngày qua, cũng ôn nhu ve vuốt trái tim ta.

Ánh mắt phiếm nhu tình, khóe miệng vẫn tiêu sái nhưng không kiềm chế

nổi ý tươi cười, “Nàng chính là Đế hoàng phi của trẫm.” Chàng lớn tiếng

hướng triều đình tuyên bố, thanh âm hữu lực vang vọng không thôi giữa

đại điện.

Một vị công công cẩn thận cầm một chiếc hộp nhỏ được gói trong lớp

vải vàng đưa cho Kỳ Hữu, chàng buông bàn tay đang nắm của ta, bước ra

trước mặt. Ta chậm rãi quỳ xuống, nghe chàng nói, “Tây cung phượng tỉ

ấn, nay ban thưởng cho Đế hoàng phi, từ nay cũng chưởng quản hậu cung

đại quyền. Ai bất tuân, liền lấy tỉ này ra định tội.”

“Tạ Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Tiếp nhận phượng tỉ

ấn nặng trịch, Kỳ Hữu nhẹ nhàng nâng khuỷu tay giúp ta đứng lên, nhẹ

giọng nói, “Nàng rốt cuộc cũng đã trở thành thê tử danh chính ngôn thuận của Nạp Lan Kỳ Hữu.”

Ta mỉm cười cúi đầu, lảng tránh ánh mắt nồng cháy của chàng, trước

bao nhiêu ánh mắt, hai gò má của ta trở nên đỏ lựng, dần phát ra nhiệt

khí. Ánh mắt mơ hồ đột nhiên phát hiện người đứng thẳng tắp phía dưới

đang ngóng nhìn chúng ta – Liên Thành, thần sắc giống như là…… người xa

lạ, hoàn toàn xa lạ. Hắn đã hạ quyết tâm phải gạt bỏ ta khỏi trái tim,

ta thật cao hứng, hắn cuối cùng đã nhìn rõ. Nhưng là ta lại không thể

không lo lắng, tâm của Liên Thành đã sớm bị cừu hận lấp đầy, đối với Kỳ

Quốc, hắn luôn ôm mối thù ở Âm sơn. Ta đây có nên hay không nhắc nhở Kỳ

Hữu đối hắn phòng bị hơn một chút? Nhưng nếu ta nhắc nhở, Liên Thành

chẳng phải là rất nguy hiểm sao? Nhưng nếu không nhắc, địa vị của Kỳ Hữu vẫn là bị đe dọa.

Một hồi sắc phong đại điển nhàm chán rốt cục chấm dứt, ta được một loạt cung nữ cùng công công dẫn ra khỏi Thừa hiến địa.

Ta ngồi ngay ngắn ở nội cung Dưỡng Tâm điện, đôi nến long phụng trên

bàn đã cháy hết phân nữa, hồng lệ chảy xuống từng giọt. Sau nến có một

lô đàn hương, hỏa diễm sáng ngời kèm theo hương khí ngọt ngào dễ chịu,

cũng không biết chính mình đã ngồi yên bao lâu, chỉ cảm thấy cả người

bắt đầu đau nhức. Hiện tại trong chỉ có một mảng trống trơn, tựa như hư

không. Tâm Uyển cùng Mạc Lan đứng ở ta bên người hầu hạ cũng ngơ ngẩn

nhìn ánh nến lay động.

Hoán Vi đẩy ra cánh cửa tẩm cung, vội vàng xông đến bên người ta,

“Hoàng phi, nghe nói mới vừa rồi Tĩnh phu nhân động thai khí, Hoàng

Thượng giờ phút này đang ở Bách Oanh cung an ủi nàng.”

Mạc Lan cười lạnh một tiếng, “Khéo như vậy, cố tình ở ngày đại hôn của hoàng phi động thai khí?”

Tâm Uyển bước lên mấy bước nhỏ, nhẫn nại không được, cắn răng nói,

“Nàng khẳng định là cố ý muốn phá hư đại hôn của hoàng phi, muốn hoàng

phi khó chịu đây mà.”

Ta thản nhiên đứng dậy, đem phượng bào phiền phức trên người cởi đi,

bước về phía đài trang điểm, phía sau lại truyền đến thanh âm của Tâm

Uyển, “Sợ là tối nay Tĩnh phu nhân sẽ quấn quít lấy Hoàng Thượng, bắt

ngài ngủ lại Bách Oanh cung.”

Ngồi trước đài trang điểm, gỡ hạ chiếc mũ phượng nặng trịch trên đầu

xuống, “Nếu Tĩnh phu nhân động thai khí, Hoàng Thượng ngủ lại an ủi là

theo lẽ thường phải làm.”

“Rõ ràng khi dễ người khác!” Mạc Lan tức giận đập bàn, phát ra thanh âm vang vọng rất lớn.

Đem chiếc trâm cài trên búi tóc gỡ xuống, sợi tóc đen nhánh phút chốc đổ xuống, che khuất một góc mặt, nhìn gương mặt có chút tái nhợt trong

gương, ngay cả phấn son cũng không thể che giấu, “Các ngươi đều đi xuống đi, bản cung mệt mỏi rồi, muốn nghỉ ngơi.”

Phía sau một mảnh im lặng, tựa hồ còn chần chờ, ta vô thanh thở dài,

“Bản cung nói các ngươi lui ra.” Thanh âm mang này v


XtGem Forum catalog