XtGem Forum catalog
Khuynh Thế Hoàng Phi

Khuynh Thế Hoàng Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325955

Bình chọn: 10.00/10/595 lượt.

ển vì câu này của ta mà đột nhiên liếc mắt một

cái, trong mắt có chần chờ, một lát sau vẫn là đồng loạt lui xuống.

Hoán Vi cùng Tâm Uyển vì câu này của ta mà đột nhiên liếc mắt một

cái, trong mắt có chần chờ, một lát sau vẫn là đồng loạt lui xuống.

Phấn cùng thương sầu, lầu các phía xa ẩn khuất trong bóng tối, tịch

liêu sâu đậm, cánh chim như cùng nỗi buồn, cất tiếng sầu thanh.

Giữa trời sương sớm rải rác, con đường gấp khúc ức mãi quanh co, vách tường đỏ cùng mái ngọc tịch mịch đứng.

Khi ta bước vào Bách Oanh cung là lúc, thiếp thân nha hoàn của Tĩnh

phu nhân không bẩm báo đã mời ta vào thiên điện, giống như Tĩnh phu nhân sớm đoán được ta sẽ đến. Tầm mắt của ta ở thiên điện nhìn quanh một

phen, không một bóng người. Ta dùng ánh mắt ý bảo Tâm Uyển đem chén

thuốc đen sánh đặt lên chiếc bàn ngọc thạch, sau cho các nàng lui ra. Ta im lặng đứng trước bàn ngọc, khoan thai đợi Tĩnh phu nhân tới.

Mâu quang xinh đẹp đã hốc hác, dung nhan tiều tụy nhạt như sương,

thắt lưng chỉ vô lực chuyển động theo bước chân. Bóng nàng bước vào

thiên điện, cây trâm ngọc bích cài trên tóc nàng theo nhịp bước đi mà

rung động, ánh mắt nàngbắn thẳng đến chỗ ta, dung nhan lộ ra vẻ vô lực

cùng sầu thảm.

“Hoàng phi……” Nàng thấp gọi một tiếng, lệ đã tích lạc, hai đầu gối cùng khụy xuống, quỳ gối ở trước mặt ta.

Ta không quay lại, cũng không liếc đến biểu tình trên mặt nàng. Mà

nàng đã là khóc không thành tiếng, “Hoàng phi, nô tì có thể tùy ý ngài

xử trí, chỉ cầu ngài buông tha Dịch đại nhân……”

Nàng thấy ta không nói gì, mạnh mẽ dập đầu, đầu nàng va vào sàn nhà

tạo nên tiếng vang “Thùng thùng!” vang dội khắp thiên điện, “Nô tì vì

bản thân từng đối ngài bất kính mà dập đầu!”

Ta lập tức đưa tay ngăn lại, không cho nàng tiếp tục tự hại mình,

trên trán nàng có thể nhìn thấy vết máu ghê người, ta vô thanh thở dài,

“Sớm biết có hôm nay, lúc trước đừng làm vậy.”

Nàng nửa nằm trên đất, toàn thân vì đau đớn cùng bi thương mà run

run, tiếng khóc dần dần dừng lại một chút, “Ta đã từng rất yêu Hoàng

Thượng.”

Nàng lau nước mắt ngẩng đầu, buồn bã nhìn ta, “Nhưng là ta lại phát

hiện, yêu thương của Hoàng thượng dành cho ta không phải xuất phát từ

tình yêu của một nam nhân dành cho một nữ nhân. Bao nhiêu lần, Hoàng

Thượng trong mộng gọi tên không phải ta – Ôn Tĩnh Nhược, mà là Phức

Nhã.”

Ta thần kỳ bình tĩnh, khẩu khí bằng phẳng lãnh đạm,“Thật không?”

“Trong những lúc ta khó khăn nhất, những lúc ta bi thương nhất, là

Dịch đại nhân vẫn luôn bên cạnh ta, hắn cùng ta nói về nhân gian lạc

thú,hắn cho ta hưởng thụ những khoái hoạt mà cả đời này ta thậm chí chưa từng được biết. Hắn biết ta, hiểu biết ta. Thậm chí còn vì ta mà buông

tha hùng tâm của hắn, cố gắng đón ý nói hùa theo Hoàng Thượng, đi lên

địa vị quyền thần, chỉ vì muốn bảo hộ ta chu toàn, không cho hoàng hậu

kiêu ngạo lăng nhân khi nhục. Phần tình cảm này có thể nói vô tư đến

nhường nào, ta sao lại có thể nào kháng cự.” Lúc này nàng mặc dù đang

khóc thút thít, nhưng kể lại chuyện cũ cùng Dịch Băng, trên mặt lại lộ

ra tươi cười, hạnh phúc.

Tay của ta vì lời của nàng mà run rẩy, vì lời của nàng mà động dung.

Nhưng mà lý trí nói cho ta biết, không thể mềm lòng, “Cho dù tình yêu

của các ngươi mỹ lệ lại cảm động như vậy cũng không thể thay đổi sự thật ngươi đã phạm cung quy.”

“Ta không cầu có thể lưu lại tiện mệnh này, nhưng cầu hoàng phi hãy

tha cho Dịch đại nhân.” Thanh âm của nàng ức không được run run, thủy

chung vì Dịch Băng cầu tình.

“Trong bụng ngươi là một nghiệt chủng.” Ta một tay đem chén thuốc vẫn đặt trên bàn bưng lên, ngóng nhìn thật lâu. Cuối cùng đưa ra trước mặt

nàng, “Ta tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào có vọng tưởng mang

một nghiệt chủng gia nhập hoàng thất, giả mạo long tử.”

Sắc mặt nàng vốn là trắng bệch, sau khi nhìn thấy bát dược lại càng thêm thảm đạm, “Đây là……”

“Chỉ cần ngươi uống hết nó, ngươi cùng Dịch Băng đều sẽ bình yên. Ta

sẽ không so đo những việc ta đã nhìn và nghe thấy ngày hôm qua.” Thanh

âm đốn hạ, hồi lâu sau lại nói thêm, “Nếu ngươi không uống, ngươi cùng

Dịch Băng, còn có đứa nhỏ này…… Đều phải chết.”

Nàng sợ sệt nhìn dược trong tay ta, chậm chạp không dám tiếp nhận, gương mặt của nàng lại bắt đầu ướt lệ.

“Chỉ cần ta uống hết chén thuốc này, ngài thật sự có thể không đem

chuyện của ta cùng với Dịch đại nhân vạch trần?” Thần thái của nàng đã

muốn bình tĩnh rất nhiều, nhưng đối ta vẫn là không có tín nhiệm.

Ta thực thành khẩn mà gật đầu một cái. Nàng phút chốc đem chén thuốc

trong tay ta đoạt lấy, uống một hơi cạn sạch. “Hy vọng ngài có thể giữ

lời.”

“Hoàng phi……” Hoán Vi run run gọi ta, tựa hồ nàng đã nhận ra điều gì, trong mắt lóe lệ quang.

“Tĩnh phu nhân đẻ non.” Ngự y thẫn thờ thán một tiếng, tiếc nuối lắc đầu.

“Ngươi nói cái gì? Đẻ non?” Kỳ Hữu thanh âm trong khoảnh khắc đề cao, mắt lộ ra hàn quang, “Hảo hảo như thế, tại sao lại đẻ non?”

Ngự y nơm nớp lo sợ liếc mắt nhìn ta một cái, thanh âm ngơ ngác có chút run rẩy, “Dường như là…… Là…… Phá thai dược.”

Không đợi Kỳ Hữu kịp có phản ứng,