Ring ring
Khuynh Thế Hoàng Phi

Khuynh Thế Hoàng Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326100

Bình chọn: 9.00/10/610 lượt.

nghe hai

vị Tấn, Lục chiêu nghi có thai. Hai sự việc này dĩ nhiên không khéo mà

lại đụng phải nhau, khiến cho các nô tài trong cung được một phen to

nhỏ, bọn họ đều nghị luận xem Hoàng Thượng tối nay sẽ ngủ lại chỗ ai. Mà ta đã không dư thừa tâm thần suy nghĩ chuyện đó, ta chỉ mãi nghĩ về một việc – quan hệ của ta và Kỳ Hữu.

Hai ngày liên tục hắn vẫn giá lâm Chiêu Phượng cung, bầu bạn bên

giường ta. Chúng ta thân mật chẳng khác gì mấy ngày sau đại hôn, chỉ có

một điều khác biệt duy nhất đó là hắn xưng “Trẫm”, ta đối hắn tự xưng

“Nô tì”.

Ta hiểu được, sự xa cách của chúng ta đã vô pháp thu hẹp, không thể trở lại như lúc ban đầu.

Ta nhìn bóng mình trong nước, sắc mặt có chút tái nhợt vô lực, mang

theo chút bệnh nhược. Ta biết rõ thân mình chính mình đã không còn như

xưa, sau khi bị Linh Thủy Y hủy dung, ta phải tốn hơn một năm thời gian

để khôi phục. Mấy tháng trước lại trúng độc, thường xuyên ho nhẹ không

ngừng. Mấy ngày trước, ta ở trong lao cắt cổ tay khiến bản thân mất máu

quá nhiều, làm cho thể hư. Còn có, Tâm Uyển mỗi ngày đều bỏ thêm xạ

hương vào Mai hoa nhưỡng, nhưng ta vẫn uống hết. Ta không thể vạch trần, nếu không kế hoạch của ta sẽ thất bại trong gang tấc.

“Hoán Vi, bản cung hỏi ngươi, cái ngày mà chúng ta đi Phượng Tê Pha

thả diều, ngươi vì sao đột nhiên lại có hứng muốn thả diều?” Ta vươn tay hái một nhánh lá trên cành liễu, đặt lên đầu ngón tay mà thưởng thức.

Hoán Vi hồi tưởng trong chốc lát rồi nói, “Là Tâm Uyển nha, nàng nói

gần đây hoàng phi ngài tâm tình không được tốt, muốn ta đề nghị đi chơi

diều.”

Ta dĩ nhiên đã hiểu tường tận, ngẩng đầu vuốt cằm nhìn thiên không,

vài cánh chim nhạn bay qua, “Hoán Vi, Chiêu Phượng cung rộng lớn như

vậy, bản cung chỉ có thể tin tưởng một người là ngươi. Hiện tại bản cung hỏi ngươi, có nguyện ý hay không đem mệnh giao cho bản cung.”

Toàn thân nàng đột nhiên cứng ngắc, thần sắc thảm đạm mà nhìn ta, môi đỏ khẽ run, hồi lâu không thể nói chuyện. Ta cũng không có ý bức bách

nàng, chỉ chậm rãi đợi nàng trả lời.

“Nô tỳ…… Nguyện ý.” Thanh âm của nàng có chút không liền mạch, ta

không khỏi đạm cười, “Ngươi có thể suy nghĩ kỹ lại một lần nữa rồi mới

trả lời bản cung.”

Nàng cắn môi dưới, ánh mắt có chút bối rối. Rốt cục vẫn là thật mạnh

gật đầu, mang theo thái độ quyết tuyệt, “Hoàng phi, nô tỳ nguyện ý đem

mệnh giao cho hoàng phi.”

Lá liễu nằm trên ngón tay ta rơi xuống cuộn mấy vòng trong không

trung rồi hoa lạc xuống mặt hồ, xung quanh gợn sóng nhè nhẹ dâng, “Ngươi yên tâm, bản cung không muốn mạng của ngươi. Chỉ cần ngươi giúp một

việc mà thôi.”

Nàng thở hắt một hơi thật mạnh, sắc mặt rõ ràng dãn ra, “Ngài hù chết nô tỳ.”

Thấy biểu tình của nàng, ta cũng mỉm cười. Mới vừa rồi chỉ là khảo

nghiệm nàng, nếu là gian tế, trên mặt nàng không thể xuất hiện biểu hình kinh hoàng cũng đấu tranh, cuối cùng lóe ra tia kiên định như vậy.

“Tối nay ở Thừa Hiến điện, Hoàng Thượng sắc phong Doãn chiêu viện làm phu nhân, khi đó không không chỉ riêng ta, Sở Thanh vương tất nhiên

cũng sẽ tham dự. Đến lúc đó ngươi nhất định phải dùng mọi biện pháp

chuyển cho hắn một câu nói của ta, nhớ lấy, không được để cho bất luận

kẻ nào phát hiện.” Ta dặn dò nàng, chỉ sợ nàng không đủ cẩn thận, để bị

người khác phát hiện, kế hoạch của ta hoàn toàn bị đảo lộn.

Hoán Vi tuy có nghi hoặc nhưng vẫn là vui vẻ gật đầu nói, “Hoàng phi yên tâm, nô tỳ nhất định làm tốt việc này.”

Bên trong Thừa Hiến điện bách quan tề tọa phía bên phải, mà các quan

từ tam phẩm trở lên cùng chúng phi tần ngồi bên trái. Vị trí ngồi là do

danh hàm mà ra, ta đương nhiên danh chính ngôn thuận ngồi ở ghế chủ vị

bên trái, cách chỗ ta vài bước chân là phụng tọa của Đỗ Hoàn, nàng dùng

vẻ mặt tươi cười mà ngóng nhìn Kỳ Hữu nắm tay Doãn Tinh, tuyên bố sắc

phong nàng làm “Hoa Nhụy phu nhân”. Vừa nghe phong hào này, tâm của ta

liền ẩn ẩn đau đớn, nhưng vẫn giữ vững nụ cười trên môi.

“Hoa Nhụy phu nhân”, danh hào này đặt theo vị Phí Quý Phi của Hậu

Thục đế – Mạnh Xưởng, nàng thiên sinh lệ chất, sắc nghệ song ưu, sự

thông minh của nàng ngay cả nam nhi cũng nhận kém ba phần. Nay Kỳ Hữu

đem hai chữ“Hoa nhụy” ban thưởng cho nàng, ý này đã sáng tỏ, hắn quả

thật thưởng thức tài học cùng mỹ mạo của Doãn Tinh.

Bất giác bưng lên chén rượu trên bàn, một ngụm uống cạn. Ta thản

nhiên đảo mắt qua một thân ngũ phượng thiên điệp kim lũ y, dưới ánh nến

sáng ngời đến chói mắt. Nàng cười thực ngọt, thực hạnh phúc, thật giống

ta ngày đó, sa vào ảo tưởng do chính mình thêu dệt, không lối thoát.

Tục ngữ nói tình yêu giống như rượu độc, cho dù biết rõ bên trong có

độc vẫn liều lĩnh uống xuống, chẳng lẽ, đây là cái gọi là “thiêu thân

lao đầu vào lửa”?

Bất tri bất giác, sắc phong đại điển cứ như vậy vội vàng trôi đi, Kỳ

Hữu ôm lấy thắt lưng nàng mà rời đi trước, bỏ lại đại điện đông nghịt

quan viên cùng phi tần. Quan viên liền cứ ba, năm người một nhóm, bắt

đầu chè chén, rất náo nhiệt. Tương phản với bọn họ, chúng phi tần ngồi

bên trái lại có vẻ phá lệ lạnh lùng, ai nấy đều trầm mặc ít lời ngồi